Chương 865GIÀ THÌ PHÁ CỦA, TRẺ THÌ BẠI GIA
N
hạc Thính Phong cười nói: “Buổi tối anh không về ăn cơm, em với mẹ cứ ăn trước đi.”
Lời còn chưa dứt, Nhạc Thính Phong vội vã rời đi. Diệp Kiến Công dám ra tay với Diệp Thiều Quang thì chắc chắn ông ta đã bị ép đến cùng đường rồi, nếu không sẽ không ra tay với cháu mình. Hành động này của đối phương cũng khiến Nhạc Thính Phong nhận ra, bọn họ đã cách sự thật chỉ còn một khoảng ngắn nữa thôi, nếu không bọn chúng cũng không dùng phương pháp cực đoan đến vậy.
Thời điểm Nhạc Thính Phong đi tới đồn cảnh sát đã là tối muộn, nhìn thấy Diệp Thiều Quang còn trêu đùa nói: “Nhìn thấy anh ở đây, trong lòng tôi có cảm giác... rất vui.”
Tâm tình Diệp Thiều Quang cũng không tệ, gật đầu: “Tôi cũng cảm thấy vui lắm, nhưng mà cậu tới muộn quá.”
Nhạc Thính Phong sờ cằm, nói: “Ngược lại, tôi còn thấy mình tới hơi sớm, tôi thấy chờ anh bị giam ba bốn hôm rồi mới tới, lúc đó xem tâm tình anh còn tốt được như thế này không?”
Diệp Thiều Quang bĩu môi, khinh bỉ mà hừ một tiếng: “Cậu rảnh rỗi như thế thì tìm luật sư cho tôi đi.”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Được thôi, không thành vấn đề, nhưng mà...”
Không chờ Nhạc Thính Phong nói xong, Diệp Thiều Quang liền nói: “Có tôi làm nội gián, mấy người muốn làm cái gì mà chẳng dễ dàng như lật bàn tay... tôi lợi hại hơn Diệp Linh Chi nhiều.”
Nhạc Thính Phong cười, cái anh cần chính là những lời này, “Tự dưng tôi lại thấy Diệp Linh Chi chết là giúp chúng tôi nhỉ?”
Diệp Thiều Quang tiếc nuối lắc đầu: “Ai bảo không phải? Còn không phải ép tôi phải đứng về phía các người sao, cậu nói xem đây là ngu hay là đần?”
Giết Diệp Linh Chi vừa coi như giúp Yến Thanh Ti báo thù lại còn tặng kèm thêm một Diệp Thiều Quang, đúng là không biết bọn họ tính toán kiểu gì nữa.
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Đúng là ngu thật, chuyện tìm luật sư thì anh cứ yên tâm, tôi sẽ tìm cho anh luật sư tốt nhất trong nước.”
Diệp Thiều Quang đột nhiên nở nụ cười với Nhạc Thính Phong, nụ cười có chút quái dị: “Luật sư là tôi chọn, cậu tìm giúp tôi...”
“Được, anh nói đi.”
Diệp Thiều Quang nói: “Hạ Lan Phương Niên.”
Vẻ mặt đang ung dung của Nhạc Thính Phong nháy mắt lạnh xuống: “Anh có ý gì? Muốn ăn đòn phải không?”
Diệp Thiều Quang giơ tay, rất vô tội nói: “Chả có ý gì cả, lần trước ở nước ngoài từng thấy Hạ Lan Phương Niên tranh luận trên tòa thực sự rất ngoạn mục, nên tôi thấy người có thể giúp tôi thắng án này chỉ có cậu ta.”
Nhạc Thính Phong im lặng, mắt lạnh nhìn Diệp Thiều Quang: “Anh chắc chứ?”
Diệp Thiều Quang cười tủm tỉm nói: “Nếu có thể thì mời cậu ta giúp tôi đi, hai người các cậu cũng coi như là bạn bè, chắc là mời được đúng không? Dù gì tôi cũng về phe cậu, cậu cũng phải để tôi thấy... thành ý của cậu chứ?”
Nhạc Thính Phong liếc một cái, tên chết tiệt này, anh ta vốn không coi việc bị coi là nghi phạm giết người này là cái gì.
“Được, Hạ Lan Phương Niên thì Hạ Lan Phương Niên. Nhưng mà nói trước, tiền thuê cậu ta khá cao, khoản tiền này anh trả.”
Khóe miệng Diệp Thiều Quang khẽ giật một cái: “Mẹ nó, sao cậu lại bủn xỉn thế? Dù gì cũng là ông chủ của Nhạc thị đấy?”
Nhạc Thính Phong nghiêm túc nói: “Ông chủ thì sao, ông chủ thì không cần nuôi gia đình à? Tôi đây trên có mẹ già phá của, dưới có... bạn gái bại gia, anh cho là ai cũng như anh, ăn no mỗi bụng mình mà là được đấy à?”
Diệp Thiều Quang cắn răng: “Tôi... cậu nghĩ chỉ mình cậu cần nuôi sao? Tôi cũng đang nuôi đó, bỗng nhiên thấy hối hận quá, không muốn hợp tác với cậu nữa.”