Chương 869BỎ LỠ NGƯỜI DUY NHẤT CÓ THỂ KHIẾN ANH YÊU THẬT LÒNG
A
nh cho rằng chỉ cần tìm được “Monica” là có thể tìm về tình cảm vừa mới chớm nở thuở ban đầu. Nhưng mà, cuối cùng anh lại bỏ lỡ một người duy nhất có thể khiến anh yêu thật lòng.
Thực ra, trong lòng Hạ Lan Phương Niên đã sớm từ bỏ Yến Thanh Ti.
Không chỉ bởi vì cô không yêu anh mà là các nguyên nhân khác bên người đã khiến Hạ Lan Phương Niên nhận ra, anh ta không xứng với cô, càng không thể cho cô một cuộc sống hạnh phúc. Nếu như tiếp tục dây dưa, không những không thể cho cô những điều tốt nhất mà chỉ khiến tình cảnh của cô càng thêm lúng túng.
Hạ Lan Phương Niên ở ngoài cửa chần chừ một lúc lâu mới đẩy cửa đi vào. Kết quả chỉ nhìn thấy Nhạc Thính Phong một mình ngồi trong phòng, trên bàn có bày bia, rượu whisky, nhưng trước mặt cậu ấy chỉ có một chai nước suối, hình như cậu ta đang chợp mắt.
Nhạc Thính Phong nghe thấy tiếng động, mở mắt ra thì nhìn thấy Hạ Lan Phương Niên.
“Sao đến muộn như vậy? Đừng có mà giải thích, trước tiên phạt ba ly rượu...” Nhạc Thính Phong rót ba ly rượu whisky.
Hạ Lan Phương Niên ngồi xuống, hỏi: “Sao cậu không uống?”
Nhạc Thính Phong nói: “Tôi đương nhiên không thể uống, tôi lái xe tới, tôi mà dám uống rượu thì cô ấy còn cho tôi vào cửa chắc, không đem tôi một cước đạp thẳng ra ngoài đã là may rồi.”
Biểu tình trên mặt Hạ Lan Phương Niên cứng đờ.
Anh ta liếc nhìn Nhạc Thính Phong, cậu ta nói rất tự nhiên, không phải khoe khoang cũng không phải cố gắng thể hiện cái gì, cậu ta chỉ đơn giản đem cuộc sống chân thật của mình nói ra.
Cái mà Nhạc Thính Phong nói chính là cách mà Nhạc Thính Phong và Yến Thanh Ti chung sống, cậu ta hưởng thụ và tìm thấy sự vui vẻ trong đó. Nhưng mà Hạ Lan Phương Niên nghe lại thấy... thật khó chịu.
Hạ Lan Phương Niên không lên tiếng, yên lặng bưng rượu lên, uống sạch cả ba ly kia.
Buông ly xuống, anh hỏi: “Có chuyện gì, cậu nói đi.”
Nhạc Thính Phong đột nhiên tìm anh nhất định là có chuyện, không thể nào vô duyên vô cớ mà tìm anh uống rượu cả.
Nhạc Thính Phong nói thẳng vào vấn đề chính: “Có một vụ án muốn cậu hỗ trợ một chút.”
Nhạc Thính Phong kể lại chuyện Diệp Thiều Quang.
Hạ Lan Phương Niên tự giễu mà cười một tiếng: “Cậu cảm thấy trạng thái của tôi bây giờ có thể nhận án kiện sao? Tôi không có tâm tình làm cái gì lúc này hết.”
Nhạc Thính Phong nói: “Cậu đừng từ chối vội. Tình hình của cậu tôi có biết, thậm chí có thể nói tôi là nguyên nhân chính gây nên tình cảnh của cậu hiện giờ, cậu hận tôi cũng là phải. Nhưng cậu cũng nên bứt ra đi thôi, đừng ở trong vũng bùn đó quá lâu, nhà Hạ Lan là nhà Hạ Lan, cậu là cậu, cậu là một thành viên trong nhà chứ không phải là cả gia tộc. Ngày mai sẽ đem hồ sơ vụ án chi tiết đến văn phòng của cậu, chờ cậu nghĩ xong hãy cho tôi câu trả lời.”
Tình bạn của hai người đến giờ phút này đã không còn gì để nói nhiều, Nhạc Thính Phong nói xong, uống thêm ngụm nước rồi rời đi, trước khi đi anh nói: “Nơi này mãi mãi có một căn phòng giữ riêng cho cậu...”
Hạ Lan Phương Niên không lên tiếng, anh chỉ rót cho mình thêm một ly rượu.
Anh không biết mình uống bao nhiêu, đến khi uống hết sạch rượu trên bàn, anh mới đứng lên, lảo đảo đi ra ngoài.
Hạ Lan Phương Niên không biết bản thân đang say hay đang tỉnh, giống như trạng thái nửa mê nửa tỉnh nào đó.
Trên hành lang, Hạ Lan Phương Niên đụng phải một người. Đối phương không sao nhưng anh bởi vì uống quá nhiều rượu mà ngã xuống.
Trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói: “Này, anh không sao chứ?”
Hạ Lan Phương Niên ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc kia, quen thuộc như vậy, dường như đã khắc sâu hình bóng đó tận nơi đáy lòng.
Anh đưa tay, vuốt ve khuôn mặt kia, thì thầm nói: “Monica...”
“Sao anh biết tên tiếng Anh của tôi là Monica? Này...”
Hạ Lan Phương Niên ôm lấy cô gái ấy, hôn lên đôi môi khiến anh mơ về bấy lâu.