Tất cả những người ở đây, ai cũng có một tâm tư khác nhau.
Hạ Lan Tú Sắc vui vẻ vẫy tay với Hạ Lan Phương Niên: “Anh hai, nhanh đến đây nào, em giữ chỗ cho anh rồi này, anh ngồi cạnh em nhé, lát nữa anh nhặt xương cá ra cho em nhé.”
“Thật đúng là, lớn như thế rồi sao còn giống trẻ con thế, anh con bình thường bận bao nhiêu việc, chốc nữa tự con ăn đi.” Giọng của Hạ Lan phu nhân như thể đang trách móc con gái nhưng ánh mắt lại đầy cưng chiều, hai đứa con này chính là niềm tự hào lớn nhất của bà ta.
Hạ Lan Tú Sắc bĩu môi làm nũng: “Con không cần, con muốn anh hai nhặt xương cá ra hộ con cơ, ai bảo anh hai thương con.”
Hạ Lan Phương Niên khẽ mỉm cười xoa tóc mái của Hạ Lan Tú Sắc rồi ngồi xuống.
Nhạc Thính Phong vẫy tay gọi phục vụ lấy cho Yến Thanh Ti một cốc nước ép dưa hấu, “Em uống cái này.”
Yến Thanh Ti gật đầu từ từ uống, đối với ba người nhà nào đó thì coi như là không thấy.
Tay của Nhạc Thính Phong nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của Yến Thanh Ti, hỏi Hạ Lan Phương Niên: “Gần đây bận cái gì thế? Cả ngày không thấy mặt mũi đâu?”
Hạ Lan Phương Niên ngẩng đầu nhìn anh với thần sắc đầy phức tạp: “Đang nhận một vụ án, phải chạy khắp nơi thu thập chứng cứ.”
Từ sau lễ trưởng thành của Hạ Lan Tú Sắc, hai người không hề liên lạc với nhau, tình bạn bao nhiêu năm giờ lại có một vách ngăn.
Nhạc Thính Phong đối mặt với Hạ Lan Phương Niên vẫn chẳng có chút áy náy nào.
Chu Ninh vì muốn tìm lại tôn nghiêm và cảm giác tồn tại của bản thân, nói: “Một đại luật sư như anh họ, chạy khắp nơi như thế nhất định là đó là một vụ án lớn, có gì mới lạ không kể ra cho mọi người nghe với, gần đây em đang tìm linh cảm.”
Hạ Lan Phương Niên lãnh đạm nói: “Có cái gì mới lạ chứ, toàn là những thứ máu me, không thích hợp để nói trong bữa cơm đâu.”
Anh cố khống chế bản thân không nhìn về phía Yến Thanh Ti, nhưng …chỉ cần nghĩ đến cô và Nhạc Thính Phong đang ở bên nhau, cho dù anh có đang giả vờ cũng chẳng thể để cười nổi.
Hạ Lan Tú Sắc cũng gật đầu theo: “Cũng đúng nha, lần trước con không cẩn thận nhìn thấy mấy tấm ảnh trong cặp táp của anh hai mà sợ hết hồn, hay là để chị Thanh Ti kể chuyện quay phim đi, lần trước con đi xem đoàn làm phim của bọn họ, con thấy thú vị lắm.”
Tất cả mọi người đều đồng thời quay sang nhìn Yến Thanh Ti.
Yến Thanh Ti vẫn từ từ uống cốc nước ép dưa hấu, dường như không nghe thấy bọn họ đang nói gì, Hạ Lan Tú Sắc ngại ngùng mặt đỏ bừng.
Trong trường hợp này, Yến Thanh Ti không phải không biết rõ, người ta đã không thích cô tội gì cứ lao vào, cô đã muốn làm khó tôi thì việc gì tôi phải nể mặt cô.
Nhạc Thính Phong và Nhạc phu nhân dường như không muốn tiếp chuyện, hai người mỗi người đều bưng một ly trà, động tác giống nhau đến kì lạ.
Trong mắt Hạ Lan phu nhân loé lên sự không vui, cười nói: “Cô Yến là ngôi sao, sợ là không quen tiếp xúc với những người bình thường như chúng tôi đúng không?”
Nhạc phu nhân lừ mắt, tưởng bà không hiểu ý bà ta chắc, dám nói Yến Thanh Ti ỷ làm ngôi sao mà kiêu căng tự cao tự đại, .
Yến Thanh Ti uống vài ngụm nước dưa hấu mới đặt cốc xuống, từ từ nói: “Đúng thế, tôi mới ở đoàn làm phim về, không quen tiếp xúc với người khác lắm, cho nên… không theo kịp tiết tấu nói chuyện của mọi người, đóng phim là chuyện rất khô khan, tôi không thấy có gì gọi là chơi vui cả huống hồ đó là công việc của tôi, lúc tôi đóng phim tôi luôn nghiêm túc, mang cả sự tôn trọng vào công việc, cũng giống như cô Chu thôi, lúc cô thiết kế, chắc cũng không cảm thấy là mình đang chơi đúng không ?”
Chu Ninh nghẹn mất một lát, cơ hàm hơi bạnh ra, cười cười: “Làm sao mà giống được, tính chất công việc của tôi và cô Yến khác nhau mà, tôi xem trên mạng, giới giải trí mỗi ngày đều rất náo nhiệt, còn nghe nói…có không ít những quy tắc ngầm nha, trong đoàn làm phim của cô có không nhỉ?”
Yến Thanh Ti cười ha ha, cô gái này đúng là có chút ý tứ, sao không dứt khoát hỏi thẳng luôn, cô đã bị người ta ngủ chưa?”