Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 329: Chương 329: Có đôi lúc thật muốn đánh cho em một trận






Yến Thanh Ti bị Nhạc Thính Phong nhìn như thế có hơi mất tự nhiên, cô vẫn cứ cho rằng việc báo thù là việc của mình, hai lần trước cô kéo Nhạc Thính Phong vào chuyện này cũng là bởi vì bị anh phát hiện, cô vì tự bảo vệ mình nên mới không thể không kéo anh cùng làm với cô.

Nhưng bây giờ sau một thời gian tiếp xúc, thật ra trong lòng Yến Thanh Ti đã có chút thay đổi với Nhạc Thính Phong, cô không biết giữa anh và cô giờ rốt cuộc là mối quan hệ gì, nhưng mà cô đã thành ra thế này rồi không thể quay lại nữa, không cần thiết phải lôi anh vào để huỷ diệt cùng với cô.

Yến Thanh Ti cong môi,“Lo lắng cho tôi à, yên tâm, tôi không ngốc đến thế đâu…”

Nhạc Thính Phong cười châm biếm: “Em cho rằng em thông minh lắm à? Trước đây đều là tôi nhường em, nếu không em nghĩ em có thể đỡ được bao nhiêu chiêu dưới tay tôi, nếu muốn chơi âm mưu quỷ kế thật, em căn bản không phải là đối thủ của cái loại cáo già trên thương trường nhiều năm như Yến Tùng Nam, lúc em đồng ý với ông ta thì đã đưa luôn nhược điểm của em cho ông ta rồi, nói cho rôi biết em định làm gì, tôi làm cho em.”

Yến Thanh Ti vẫn không muốn nói: “Thật không có gì mà…”

Đột nhiên cằm bị siết mạnh: “Nói.”

Trên gương mặt của Nhạc Thính Phong không hề có nụ cười, nghiêm khắc nhìn chằm chằm vào Yến Thanh Ti thật đáng sợ, đây mới đúng là dáng vẻ bình thường của anh, hiển nhiên, khi anh đứng trước mặt Yến Thanh Ti rất nhiều lúc đều không bình thường.

Trái tim của Yến Thanh Ti như bị ai đó bóp chặt lấy, Nhạc Thính Phong mạnh mẽ xông vào thế giới của cô, không cần biết cô có muốn hay không, khăng khăng nhúng tay vào cuộc báo thù của cô, cô không biết nên vui hay là nên bất an nữa.

Vui vì có một người có thể đi cùng cô trên con đường này, cùng cô bước trong bóng tối, bất an là vì người ta dành cho cô nhiều như vậy cô lấy gì để báo đáp ?

Yến Thanh Ti liếm liếm khoé môi, nói: “Anh không cần như thế đâu, một mình tôi là có thể mà.”

Nhạc Thính Phong bực tức cắn lên môi cô một cái: “Có những lúc thật muốn đánh cho em một trận, yên tâm, tôi không phải là em, tôi là công dân tốt tuân thủ quy định pháp luật. Đôi khi muốn xử lý ai đó không cần thiết phải làm những chuyện phi pháp, chỉ là em không biết cách chơi mà thôi.”

Yến Thanh Ti trợn mắt nhìn anh: “Anh đang khinh bỉ trí thông minh của tôi đấy à?”

Nhạc Thính Phong cong môi: “Đúng thế thì làm sao nào, đừng có mà đánh trống lảng, nói đi, em mà không nói thì hôm nay em không cần ra khỏi cái văn phòng này đâu.”

Nói thế, bàn tay của anh đã trượt vào trong làn váy của Yến Thanh Ti.

Yến Thanh Ti vội chặn tay anh lại: “Tôi…nói với ông ta rằng, muốn có tiền thì cho tôi xem thành ý của ông ta, Diệp Linh Chi sắp ra khỏi trại tạm giam rồi, một mạng đổi một mạng nha!”

Nhạc Thính Phong búng lên trán cô một cái: “Đần…em bảo tôi phải nói em thế nào mới phải đây? Nhà mẹ đẻ của Diệp Linh Chi trước đây là xã hội đen, sau này mới tẩy trắng, nhưng bây giờ ai mà biết có ‘trắng’ thật hay không, nhưng Yến Tùng Nam nhất định biết, ông ta không thể tuỳ tiện giết chết Diệp Linh Chi được, nếu không nhà họ Diệp tuyệt đối không bỏ qua cho ông ta, hừ…cái lão già này, nói không chừng đang âm mưu chuyện gì đấy.”

Nhạc Thính Phong thả cô ra, đi ra ngoài, cô hỏi: “Anh đi đâu đấy…”

Anh quay lại bịt kín môi cô bằng một cái hôn, rồi buông cô ra: “Thành thật ngồi chờ ở đây, chuyện này không cần em lo, để tôi làm.”

Yến Thanh Ti cau mày: “Nhạc Thính Phong, chuyện này tự tôi…”

“Em tốt nhất ngậm miệng lại cho tôi, tôi không muốn nghe thấy em nói em có thể tự làm được không cần ai giúp, còn nữa ông đây không phải giúp đỡ em.”

Nhạc Thính Phong ấn cô ngồi vào cái ghế ngồi của văn phòng tổng giám đốc.

Anh nhanh chóng bước ra khỏi phòng làm việc, đóng cửa lại, nhân tiện khoá trái luôn từ bên ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.