Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 1786: Chương 1786: Con là vợ của con trai ba, là con dâu của ba




Sau đó, hai người hô một hai ba rồi dùng sức ném bay bà ta từ cổng ra ngoài đường.

Mộ Dung Thúy Đình bị ném ra đường, lăn vài vòng mới dừng lại được.

“Cút đi, đây không phải nơi bà có thể tới khóc lóc om sòm, phi…”

Hai người hầu đều xì một tiếng đầy khinh miệt, sau đó xoay người đi vào và đóng cổng lại.

Mộ Dung Thúy Đình nằm trên mặt đất một hồi lâu mới bò dậy được, ánh mắt của bà ta như mắt rắn độc, oán hận nhìn chằm chằm vào cổng nhà Mộ Dung.

Mặt bà ta sưng vù đầy dữ tợn, thanh âm thô trầm, nói: “Sớm muộn gì tao cũng thành chủ của cái nhà này, Mộ Dung Miên, lúc đó mày có muốn liếm giầy cho con tao cũng không được.”



Trong phòng khách, tâm tình của Mộ Dung phu nhân chưa bao giờ vui vẻ như thế.

Bà nói: “Mẹ đoán, hôm nay, sau khi con thu thập cô ta xong, cô ta trở về sẽ tìm mọi cách để liên lạc với những họ hàng khác của nhà Mộ Dung, con phải chuẩn bị cho tốt.”

Mộ Dung Miên chẳng thèm để ý: “Cần phải chuẩn bị gì sao?”

“Bọn họ người đông thế mạnh, hơn nữa, có một số người còn đang nhậm chức trong tập đoàn.” Mộ Dung phu nhân tỏ ra hơi lo lắng.

Mộ Dung Miên ngẩng đầu liếc mắt nhìn bà: “Những người đó đều phải bám vào cây đại thụ Mộ Dung gia này mà sinh tồn, bọn họ có thể sống dư dả, thừa thãi, có thể sống cuộc sống của tầng lớp thượng lưu cũng nhờ vào hút chất dinh dưỡng từ cây đại thụ này. Cho dù bọn họ kết bè kết phái nhưng phù du thì vẫn cứ là phù du, sao có thể lay động nổi cây lớn chứ? Hơn nữa, chỉ cần chặt đứt tua của họ thì sẽ lập tức khiến họ tự loạn trận tuyến rồi.”

“Mẹ ở nhà Mộ Dung này nhiều năm như thế mà cũng không hiểu được đạo lý này, cũng đúng, nếu mẹ hiểu được thì đã không bị đám người này làm cho đau đầu rồi.”

Mộ Dung phu nhân bị nói nên có chút ngượng ngùng: “Trước kia, còn không phải là… ông ấy không cho động sao.”

Mộ Dung Miên thản nhiên nói tiếp: “Giờ chính ông ấy còn ăn bữa nay lo bữa mai rồi, dù có lợi hại thì có thể quản được bao nhiêu chứ? Mẹ là Mộ Dung phu nhân, mẹ có thực quyền, sao chỉ vì vài kẻ râu ria mà đã lao lực đến thế chứ?”

Mộ Dung phu nhân trong lòng sáng sủa, bà ta nói: “Đúng, giờ… đã khác rồi.”

Nay Mộ Dung Chí Hoành không phải một mình ở trên nữa…

Đang nói thì điện thoại trong phòng khách vang lên, nữ giúp việc nhận máy, là bệnh viện gọi tới, nói Mộ Dung Chí Hoành đã tỉnh lại, muốn gặp Mộ Dung Miên.

Mấy ngày trước, Mộ Dung Miên nói muốn đưa Quý Miên Miên đi gặp ông ta, đáng tiếc ông ta lại lâm vào hôn mê, sau khi được cứu lại vẫn chưa tỉnh.

Mộ Dung Miên đứng lên, nắm lấy tay Quý Miên Miên: “Đi nào bà xã, anh đưa em đi gặp… ba chồng.”

Quý Miên Miên đỏ mặt trừng mắt với anh một cái.

Mộ Dung phu nhân nói: “Hai người đi đi, tôi sẽ không đi.”

Mộ Dung Miên không nói gì, mang theo Quý Miên Miên tới thẳng bệnh viện.

Đến nơi, đẩy cửa phòng bệnh ra, hai người liền ngửi thấy một mùi thuốc gay gay mũi.

Mộ Dung Chí Hoành vừa tỉnh, tráng thái so với lần trước gặp cũng tốt hơn một chút.

Mộ Dung Miên đi tới, cầm lấy cánh gay gầy guộc trơ xương của ông ta, nói: “Ba, con tới rồi…”

Mộ Dung Chí Hoành gọi tên anh: “Ran… Randy…”

Mộ Dung Miên mỉm cười: “Ba, con dưa con dâu của ba tới.”

Trong lúc ánh mắt của Mộ Dung Chí Hoành còn đang nhìn xoáy vào mình, Mộ Dung Miên liền xoay người, cười nói: “Miên Miên, lại đây, gọi ba đi.”

Quý Miên Miên tiến lên, hướng về phía Mộ Dung Chí Hoành gập người 90 độ, thanh âm trong trẻo, nói: “Chào ba, con tên là Quý Miên Miên, là vợ của con trai ba, là con dâu của ba.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.