Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 245: Chương 245: Con tiểu yêu tinh này đúng là biết cách câu dẫn người khác.




Chương 245: Con tiểu yêu tinh này đúng là biết cách câu dẫn người khác. Hai chân của Nhạc phu nhân bỗng mềm nhũn, vịn lấy cánh tay Nhạc Thính Phong: “Con trai, vẫn là mau mang con yêu tinh rời đi thôi, nếu không lại xảy ra chuyện nữa đấy.” Nhạc Thính Phong cố nín cười, đỡ lấy Nhạc phu nhân: “Mẹ, chuyện này thì có là gì, con còn tưởng cô ta giết người cơ đấy.” Nhạc phu nhân trợn trắng: “Con còn mong cô ta giết người, mau, mau đừng có ở đấy là lèo nhèo, dù thế nào đây cũng là lễ trưởng thành của thiên kim nhà họ Hạ Lan, nếu làm lớn chuyện sẽ ảnh hưởng tới danh dự của hai nhà chúng ta, con và Phương Niên dù gì cũng là bạn bè thân thiết, sao lại không hiểu chuyện như vậy.” Nói xong lại quay ra chỉ vào Yến Thanh Ti nói: “Tôi nói cho biết... về sau, cô lại dám...” Yến Thanh Ti bắt lấy tay của Nhạc phu nhân, cười với bà: “Cháu về sau sẽ không gây chuyện khi có mặt bác nữa.” “Tôi không có mặt, lại càng không được.” Nhạc Thính Phong khẽ cong môi cười, kì thực mẹ anh...cũng đâu có ghét Yến Thanh Ti lắm đâu, đúng là khẩu xà, tâm phật. Nhạc Thính Phong giơ tay ôm lấy Yến Thanh Ti: “Đi thôi, về nhà nào.” “Mẹ, không chào bác Hạ Lan mà cứ thế đi sao?” “Chào cái gì gì mà chào, giờ đi tìm bọn họ lỡ lại làm ầm lên thì sao, lúc đấy chỉ có nước khóc... đợi lát nữa về nhà gọi điện nói mẹ cảm thấy không khỏe nên hai đứa đưa mẹ về...” “Mẹ đúng là anh minh, chỉ số IQ đột nhiên cao ghê.” “Cút sang một bên, về sau đừng có mà ...” Yến Thanh Ti không nhịn được mà cong môi lên, cô không sợ phiền toái cũng không sợ bất cứ cái gì gọi trả thù, nhưng cái cảm giác được người khác che chở đúng là ấm áp, cái cảm giác lâu lắm rồi cô mới có được. Được rồi, nể mặt Nhạc phu nhân, cô có thể rộng lượng mà tha thứ chuyện Nhạc Thính Phong hôm nay dám lừa gạt cô. Đi ra khỏi khách sạn, Nhạc Thính Phong vừa mới khởi động xe, còn chưa kịp quay đầu lại, Yến Thanh Ti đã nhìn một bóng người trong gương chiếu hậu, đang đi về phía này. Gương mặt Yến Thanh Ti lạnh dần, nói với Nhạc Thính Phong: “ Dừng xe...” Nhạc Thính Phong cũng nhìn thấy, gương mặt so với Yến Thanh Ti càng khó xem, anh không định dừng lại, nhưng Yến Thanh Ti đã kéo lấy tay anh. Yến Thanh Ti mở cửa xe bước xuống, quay lưng lại Nhạc Thính Phong nói: “Anh không cần ra.” Yến Thanh Ti đóng xe lại, đi về phía người kia. Nhạc Thính Phong âm trầm nhìn theo bóng lưng cô. Nhạc phu nhân ngồi phía sau bỗng nhỏm dậy: “Con trai, chuyện này là sao?” Nhạc Thính Phong lạnh lẽo trả lời lại: “Không có chuyện gì...........................” Nhạc phu nhân nhìn ra phía ngoài lại nhìn Nhạc Thính Phong: “Ồ, lại có người tới tranh, con tiểu yêu tinh này đúng là biết cách câu dẫn người khác.” “Mẹ, lúc cần động não thì không thấy mẹ dùng, lúc không cần thì lại nhanh trí đến như vậy làm gì?” Nhạc phu nhân đập “Bộp” một phát vào đầu Nhạc Thính Phong: “Nói cứ như con thông minh lắm ấy, cô ta không cho con đi xuống thì không đi thật à, ngoan ngoãn nghe lời thế sao?” Nhạc Thính Phong nhìn đồng hồ: “Con cho cô ấy mười phút.” Anh nghĩ Yến Thanh Ti muốn giải quyết rõ ràng với Hạ Lan Phương Niên, nên cũng rộng lượng một chút. “Ôi giời, tức đến mức bốc cả khói thế kia còn giả vờ rộng lượng...” “Mẹ…” .......................... “Monica...” Trong đêm tối âm thanh của Hạ Lan Phương Niên có chút mơ hồ. Yến Thanh Ti lạnh lùng nhìn anh ta: “Tôi không phải là Monica, tôi là Yến Thanh Ti.” Đối lập sự ấm áp như gió xuân của Hạ Lan Phương Niên, cả người Yến Thanh Ti lạnh băng như đêm đông. Hạ Lan Phương Niên gật đầu: “Được, anh không gọi em là Monica, Thanh Ti...anh đã tìm em lâu lắm rồi, vì sao em không chịu thừa nhận hai chúng ta có quen biết?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.