Chương 221: Con trai bác mê mệt cháu đến như thế cơ mà
Nhạc phu nhân đỏ mặt vì tức nhưng cũng có cả ngại ngùng, chạy đến cắt ngang lúc con trai đang ‘ăn thịt’, đây không phải là việc một bà mẹ nên làm, nhưng bà lo đối phương là Yến Thanh Ti cho nên mới chạy đến xem xem, không ngờ lại là cô ta thật.
Bà lườm Yến Thanh Ti một cái: “Cô nói dối, hai đứa vừa mới về, đâu ra mà nhanh thế được.”
Yến Thanh Ti giơ tay đặt lên bả vai Nhạc Thính Phong: “Sao lại không thể chứ, tốc độ của con trai bác vẫn rất nhanh mà.”
Gương mặt của Nhạc Thính Phong vốn đang bực bội vừa nghe thấy câu này liền âm trầm đến mức đáng sợ, nói tốc độ của anh nhanh…nhanh cái đầu cô ấy, ông đây còn chưa ăn được miếng nào, lấy đâu ra mà nhanh?
Nhạc Thính Phong vừa quay lưng lại nhìn cô thì mặt anh trở nên đen sì.
Trên người của Yến Thanh Ti đang mặc cái áo phông cỡ lớn của Nhạc Thính Phong, chẳng biết cô mò đâu ra được cái áo mà nhanh thế.
Cô mặc đồ của anh nhìn vào lại càng có vẻ nhỏ nhắn, gầy gò, cả người cô ngả về phía trước, đứng từ góc độ của anh vừa vặn có thể nhìn thấy toàn bộ mọi thứ từ cổ áo của cô, đôi chân thanh mảnh, thẳng tắp trắng mịn, giống như cành liễu non mịn mới mọc đầu xuân.
Một Yến Thanh Ti như thế này, khiến cho ngọn lửa vừa bị mẹ anh làm cho gần tắt lại rục rịch bùng cháy lên lần nữa.
Anh nghiến răng nói: “Em bảo ai nhanh cơ?”
Yến Thanh Ti vuốt tóc: “Anh, chẳng lẽ tôi nói sai à?”
Nhạc phu nhân kinh ngạc nhìn con trai, lẽ nào…
Yến Thanh Ti đi vòng qua Nhạc Thính Phong: “Bác gái, bác chẳng phải bác bảo là có món ngon sao, bọn cháu xuống ăn nhé.”
Nhạc phu nhân sực tỉnh, lập tức nói: “Tôi làm cho con trai tôi chứ có cho cô đâu.”
Yến Thanh Ti kéo Nhạc phu nhân xuống nhà: “Ôi giời, cũng giống nhau cả mà.”
Nhạc phu nhân muốn rút cánh tay mình ra khỏi móng vuốt của Yến Thanh Ti: “Cô đừng có kéo tôi, tôi nhìn thấy tiểu yêu tinh cô là đã ghét rồi.”
Yến Thanh Ti cười ha hả: “Thế thì không hay thật rồi, chỉ sợ sau này bác còn thường xuyên nhìn thấy cháu hơn, bác nhìn con trai bác xem, mê mệt cháu đến như thế cơ mà, e là sau này cháu sẽ phải đến đây thường xuyên, có khi bác phải chuẩn bị thuốc trợ tim gì gì nữa đấy.”
Nhạc phu nhân tức đến mức không nói được lời nào.
Lần nào gặp Yến Thanh Ti bà lúc nào cũng bị cô ta chặn họng không nói được câu nào, con trai bà nói đúng, bà thật không phải là đối thủ của tiểu yêu tinh này, mấu chốt là con trai bà còn không giúp bà ấy chứ.
Nhạc Thính Phong xanh mặt nhìn hai người phụ nữ vừa cãi nhau vừa đi xuống nhà. Anh đá vào cái cửa một phát: “Mẹ nó, đầu bị chập mạch rồi chắc? Đi khách sạn thuê phòng thì không đi, dẫn cô ta về nhà, giờ thì hay rồi?”
Nhạc Thính Phong tức đến mức gân xanh nổi hết lên.
Anh cúi đầu nhìn phía dưới nói: “Tủi thân mày, yên tâm, cách mạng sớm muộn gì cũng thành công thôi.”
Nhạc Thính Phong nghiến răng trèo trẹo, quay người vào phòng tắm.
Yến Thanh Ti ở dưới lầu vừa gặm món sườn kho do Nhạc phu nhân làm vừa đấu khẩu với bà cho vui.
Thực ra thì cô khá là thích thú khi nói chuyện với Nhạc phu nhân, bà vừa đơn thuần lại lương thiện.
Dùng hai từ này để miêu tả một bà mẹ hơn năm mươi tuổi thực ra không thích hợp cho lắm, nhưng Nhạc phu nhân chính là người như vậy.
Bà ghét Yến Thanh Ti vì bà cũng giống như những bà mẹ khác, có ai mà không ghét loại hồ ly tinh như Yến Thanh Ti được, hơn nữa con hồ ly này còn đang thông đồng với con trai mình. Nhưng, bà lại cũng rất lương thiện, không hề có tính cách ngạo mạn coi rẻ người khác như những người có tiền. Cho dù rất ghét cô nhưng bà không hề coi thường, so với Lạc phu nhân và Diệp Linh Chi, bà khác nhiều lắm.
Trong một gia đình danh giá như nhà họ Nhạc, mà có được kiểu người như Nhạc phu nhân đúng là rất khó. Bác gái nhỏ này thật sự rất đáng yêu.
Yến Thanh Ti có chút ngưỡng mộ Nhạc Thính Phong, bởi vì anh ta có một bà mẹ tốt.