Hạ An Lan đi rồi, Nhạc phu nhân tức quá mà đá một phát vào chỗ ông vừa ngồi ban nãy rồi mới xuống xe.
Đi vào phòng khách, bà nói với Hạ An Lan: “Tôi đã nói rõ với mẹ ông chuyện của hai chúng ta, đó... đó đều là giả, không phải là thật, dù sao bây giờ cũng không cần chọc tức Hạ Như Sương nữa.”
Kết quả là Hạ An Lan lại hỏi ngược lại một câu: “Chuyện gì của hai ta?”
“Ông...” Nhạc phu nhân ôm ngực, cảm thấy hình như bà... bị nội thương rồi.
Bà hít sâu một hơi, cảm giác không có cách nào tiếp tục nói chuyện với Hạ An Lan được nữa: “Được thôi, nếu ông không biết vậy càng tốt, sau này cũng không cần nhắc tới chuyện này nữa.”
Nói rồi bà đi thẳng lên lầu, không muốn nhìn Hạ An Lan thêm nữa, nếu không bà sợ mình sẽ nhào lên bóp chết ông ta luôn quá.
Hạ An Lan nhìn bóng lưng Nhạc phu nhân, đột nhiên nói: “Có thời gian đi đăng kí chứ?”
Bùm...
Chân Nhạc phu nhân mềm nhũn, ngã quỵ trên cầu thang, đau đến nhe răng, bà nghiêng đầu hét lên: “Đăng… đăng… đăng... đăng kí cái đầu ông ấy...”
Bà rống lên một tiếng rồi khập khiễng chạy lên lầu, đi vào phòng Yến Thanh Ti, sập mạnh cửa lại.
Ngã lên giường, bàvỗ ngực nói: “Tức chết mất, tức chết mất...”
Mặc dù Nhạc phu nhân rất muốn giết người nhưng thức quá khuya quả thực rất mệt mỏi, trong miệng thì mắng Hạ An Lan nhưng lại bất tri bất giác ngủ mất.
Sau khi ngủ, bà lại mơ thấy giấc mộng cách đây không lâu.
Giấc mộng về hôn lễ của bà và... Hạ An Lan!
...
Trong bệnh viện, sau khi làm phẫu thuật xong, Hạ Như Sương được đưa tới phòng bệnh quan sát.
Trong phòng có camera và cả vệ sĩ canh chừng.
Yến Thanh Ti đi xem bà ta một chút rồi mới về.
Cô lo lắng cho ông bà ngoại nên không đi tới phòng bên cạnh nghỉ ngơi mà cùng làm ổ trên sofa với Nhạc Thính Phong!
Nhạc Thính Phong dùng chăn quây hai người lại, ôm Yến Thanh Ti vào lồng ngực: “Ngủ đi, anh trông cho.”
Yến Thanh Ti nằm trong ngực anh cọ một cái: “Chắc không có chuyện gì đâu, bên ngoài có người canh chừng rồi, anh cũng ngủ đi.”
Nhạc Thính Phong thở dài một tiếng: “Anh cũng muốn ngủ đây, nhưng mà cả thời gian lẫn địa điểm đều không đúng.”
“Hử?”
Nhạc Thính Phong u oán nói: “Lâu lắm rồi không để được vợ sủng hạnh, anh nhớ cái cảm giác đó lắm.”
Yến Thanh Ti nằm trong ngực anh, cười nhẹ: “Nói... thật chính xác, em không cách nào phản bác được.”
Nhạc Thính Phong cắn tai Yến Thanh Ti, nói: “Bà chủ... anh không muốn nghỉ phép, anh yêu cầu được quay lại làm việc.”
Ngón tay Yến Thanh Ti di chuyển ở trên ngực Nhạc Thính Phong: “Bà chủ cho anh nhiều thời gian nghỉ phép như vậy mà anh còn không muốn sao?”
Nhạc Thính Phong nghiêm túc nói: “Cám ơn bà chủ, nhưng mà tôi là một người nhân viên tốt yêu công việc, tôi không cần nghỉ phép, không những muốn đi làm bình thường mà còn muốn làm thêm giờ.”
Yến Thanh Ti không nói gì, cô đưa tay đi xuống, từ vạt áo sơ mi luồn vào trong.
Hô hấp Nhạc Thính Phong đột nhiên bất ổn: “Bà chủ, chúng ta làm việc ở chỗ này, liệu có hơi...”
Yến Thanh Ti liếc anh một cái: “Ai nói là làm việc, bà chủ chẳng qua...là đang kiểm tra tình hình thân thể nhân viên của mình thôi.”
Hô hấp Nhạc Thính Phong càng trở nên nặng nề: “Bà chủ yên tâm, khỏe mạnh vô cùng, có thể tùy ý sử dụng.”
Yến Thanh Ti sờ đến vị trí trái tim của Nhạc Thính Phong thì hơi dừng lại, nói: “Từ lúc 8 tuổi đến giờ em chỉ thích hai thứ, đầu tiên là sự nghiệp của em, thứ hai... là anh!”
Hô hấp của Nhạc Thính Phong từ từ ổn định lại, để cằm đè lên đỉnh đầu Yến Thanh Ti, cưng chiều nói: “Xem ra... anh đúng là một món đồ tốt.”