Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 1906: Chương 1906: Em còn sống, anh còn có em!




Mộ Dung Miên khóe môi gợn lên, mỉm cười nói: “Bà xem bà lại thế rồi, vừa nói không xứng đáng với tôi, lại năm lần bảy lượt muốn đòi lấy từ trên người của tôi, cho nên bà dựa vào cái gì yêu cầu tôi tha thứ cho bà?”

Đúng vậy, dựa vào cái gì đây?

Người bị thương tổn là anh, có muốn tha thứ hay không, còn phải xem anh có nguyện ý hay không.

Thật sự cho là sau khi bà chết, tất cả sai lầm đều có thể xóa bỏ sao? Đừng có nằm mơ.

Tại sao anh phải làm cho bà ấy yên tâm thoải mái chết đi?

Thật ra thì Mộ Dung Miên cũng không hận, anh sớm đã không cần mẹ, anh chính là đặc biệt chán ghét loại như bà, rõ ràng là bà làm sai rồi nhưng vẫn còn muốn ra vẻ cao thượng, sau đó tới bắt anh đi làm chuyện mà anh không muốn làm.

Anh trước kia đặc biệt chán ghét bị uy hiếp, hiện tại vẫn vậy.

Huống chi, nếu hiện tại gọi anh là Mộ Dung Miên, nếu Diệp Thiều Quang trước kia đã chết, vậy anh cũng nên làm chút gì vì cái tên này, cũng nên để Mộ Dung phu nhân biết, Diệp Thiều Quang năm đó hận bà bao nhiêu.

Mộ Dung Miên lạnh lùng nói: “Tôi có thể làm cho bà chính là sau khi bà chết, tôi sẽ an táng cho bà. Đừng nói nhiều yêu cầu quá đáng với tôi nữa, bà muốn an tâm chết đi là không thể nào, tôi bây giờ không phải là Diệp Thiều Quang, cho nên tôi không có lý do gì giúp hắn quyết định tha thứ cho bà. Bà thật lòng muốn van xin, đợi bà chết xem có thể tìm được hắn hay không, chính miệng hỏi hắn một câu rằng có nguyện ý tha thứ cho bà hay không.”

Mộ Dung phu nhân há mồm, cũng không biết rốt cuộc nên gọi anh cái gì.

Anh nói rất đúng, bà ích kỷ, cùng một lúc thương tổn cả hai đứa con trai.

Bà khiến cho Randy sau khi chết cũng không thể quang minh chính đại có phần mộ của mình, bà khiến cho Diệp Thiều Quang vĩnh viễn biến mất.

Những năm này, bà làm sai quá nhiều chuyện, thế nhưng... bà vẫn luôn tự nói với mình bà không sai, sai đều là người khác, bà là bị ép, bị ép...

Bà động động đôi môi, muốn nói chuyện, nhưng nhìn ánh mắt lạnh như băng kia của Mộ Dung Miên nên làm sao cũng không thể nói ra.

Bà muốn anh gọi bà một tiếng mẹ, thế nhưng... bà dường như đã không còn tư cách.

Mộ Dung Miên liếc mắt nhìn thời gian, nói: “Thời gian không còn nhiều lắm, bà đi đi.”

Bà đi đi, bà đã có thể chết!

Lời này từ trong miệng anh nói ra giống như là nói đến giờ rồi phải ăn cơm, bình tĩnh yên lặng như vậy làm cho lòng người lạnh giá.

Mộ Dung Miên xoay người, cũng không liếc nhìn bà một cái, đi tới cửa, mở ra.

Thân thể Quý Miên Miên mất đi chống đỡ, nghiêng vào trong một chút.

Mộ Dung Miên vươn tay ra đón được cô, Quý Miên Miên va vào trong ngực của anh thật mạnh, lúc này cô cực kỳ khó xử, nghe lén còn bị bắt được, cô cúi thấp đầu cũng không dám ngẩng lên đầu nhìn ánh mắt của anh.

“Miên Miên...”

Quý Miên Miên hai tay đều xoắn thành bánh quai chèo rồi, nhỏ giọng nói: “Em... Cái kia, thật xin lỗi, em sai rồi...”

Quý Miên Miên vốn định nói, em không phải cố ý muốn nghe nhưng lại nuốt xuống, nói những lời này vô dụng, vốn dĩ cô đúng là cố ý nghe lén a.

Mộ Dung Miên xoa xoa đầu của cô, “Không sao.”

Quý Miên Miên nhớ tới vừa rồi anh và Mộ Dung phu nhân nói chuyện với nhau, không nhịn được đau lòng, cô len lén ngẩng đầu, muốn nhìn anh một chút, vừa lúc anh cũng đang nhìn cô, cho nên ánh mắt của hai người đối diện với nhau.

Quý Miên Miên: “Em...”

Mộ Dung Miên sắc mặt giống như ngày thường, thật sự không gì bất thường, anh mỉm cười: “Anh không sao.”

Trong lòng Quý Miên Miên đột nhiên khó chịu tựa như kim châm, anh cười nhưng cô lại nhìn không ra anh có nửa điểm vui mừng.

Cô dang hai tay cánh tay ôm chặt lấy anh: “Em còn ở đây! Anh còn có em!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.