Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 1296: Chương 1296: Hãy hưởng thụ thời khắc cuối cùng trước khi chết đi




Yến Thanh Ti nuốt nước bọt, cổ bị Tằng Niệm Nhân vuốt ve không khác gì có con sâu đang bò lên.

Tằng Niệm Nhân lấy ra một cái lọ nhỏ và một ống tiêm, bên trong lọ có một ít chất lỏng trong suốt.

Hắn lắc lắc cái ống tiêm, nói: “Biết đây là cái gì không? Là thứ tôi chuẩn bị riêng cho cô đấy.”

Yến Thanh Ti không nói gì, cả người cô bị trói chặt, cô biết đó không phải thứ gì tốt, trong lòng đã có phỏng đoán nhưng lại không dám nói ra…

Tằng Niệm Nhân cười quỷ dị, ánh mắt điên cuồng: “Đây là thứ có thể làm cho cô sung sướng lên tận trời… Sau này cô muốn xuống mặt đất cũng không xuống được.”

Trong lòng Yến Thanh Ti toát ra một tầng mồ hôi, trái tim nảy lên.

Thứ trong tay Tằng Niệm Nhân là thuốc phiện, hơn nữa còn là loại cực kỳ tinh khiết, có thể làm cho người ta một lần thành nghiện, vĩnh viễn không cai được.

Hắn muốn dùng thứ này để khống chết cô. Yến Thanh Ti không dám nghĩ, nếu hắn tiêm thứ đó cho mình thì cô sẽ biến thành thứ gì nữa?

Trong lòng Yến Thanh Ti đã nghĩ tới vô số cách mà Tằng Niệm Nhân sẽ tra tấn mình, không ngờ hắn là danh môn công tử nhưng có thể đê tiện tới mức độ này.

“Cô không phải sợ, đây là thứ tốt, tôi cố tình bảo người ta làm ra nó để dành cho cô đấy, mua cũng không mua nổi đâu. Chờ cô nghiện thứ này rồi, chờ cô không rời khỏi tôi được thì cô chính là một con chó bên chân tôi, tôi bắt cô làm gì thì cô sẽ làm cái đó. Chờ đến khi thuốc phát tác, cô sẽ phải quỳ gối dưới chân tôi… Tôi nghĩ cảnh đó nhất định rất đẹp.”

Yến Thanh Ti cưỡng chế sợ hãi trong lòng, mở miệng: “Anh có biết trông anh lúc này thế nào không?”

“Chẳng liên quan, với tôi mà nói, tôi chỉ cần biết qua đêm nay, cháu gái của Hạ An Lan sẽ là của tôi… Đến lúc đó Hạ gia thì sao? Cô không phải được ông ta yêu thương nhất sao? Tốt, càng tốt, ông ấy yêu thương cô thì càng không dám ra tay với tôi. Tôi sẽ biến cô thành vũ khí lợi hại nhất trong tay mình.”

Yến Thanh Ti gật đầu: “Anh nói đúng, tôi đúng là vũ khí lợi hại… nhưng cũng sẽ không bị anh khống chế đâu.”

Sắc mặt của cô hiện tại vô cùng âm trầm và lạnh lùng.

Tằng Niệm Nhân dựng một ngón tay lên: “Hừ… Nói lời thừa làm gì, chờ tôi tiêm thuốc cho cô rồi, khống chế ý chí của cô, bây giờ hãy cố mà hưởng thụ nốt những giây phút tỉnh táo cuối cùng này đi.

Tằng Niệm Nhân vén ống tay áo của Yến Thanh Ti lên, hút chất lỏng vào xi lanh, đặt lên da thịt láng mịn của Yến Thanh Ti. Yến Thanh Ti không khỏi cứng người khi kim tiêm chạm vào da, kim tiêm còn chưa đâm vào nhưng cô đã cảm thấy một cơn sợ hãi tuyệt vọng bao trùm lấy mình.

Yến Thanh Ti cắn răng, cô có nên cứ thế buông tha không? Từ kính bên hông xe, cô chợt thấy một ánh đèn le lói, hình như có xe ở phía sau, cô nói: “Không phải tôi nên hưởng thụ nốt giây phút tỉnh táo cuối cùng, mà là anh nên hưởng thụ nốt thời gian cuối cùng trước khi chết đi thôi.”

Tằng Niệm Nhân bị Yến Thanh Ti dọa nhiều lần rồi nên nghe thấy cô nói vậy thì hơi dừng lại.

Yến Thanh Ti lại nói: “Nhìn gương chiếu hậu đi… Chẳng lẽ anh không thấy vẫn luôn có xe đuổi theo sau à? Bị theo dõi rõ ràng như thế mà cũng không biết ư?”

Tằng Niệm Nhân vừa nghe đã lập tức xoay người lại, quả nhiên sau lưng anh ta có một chiếc xe vẫn đang bám theo, chưa từng vượt qua, vẫn luôn duy trì tốc độ đều đều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.