Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 1664: Chương 1664: Hay là anh cứ mặc quần áo vào trước đi




Nhạc Thính Phong (⊙o⊙)…

Yến Thanh Ti gửi ảnh chụp và lý lịch của Mộ Dung Miên cho Ngự Trì, nhờ anh ta hỗ trợ điều tra lai lịch người này.

Cô còn chưa gặp Mộ Dung Miên nên cũng chưa thể có kết luận gì được.

Nhưng dù thế nào, cô cũng không muốn Quý Miên Miên phải chịu thương tổn gì nữa.

Năng lực của Ngự Trì cực kỳ đáng tin, sáng sớm hôm sau đã đem tư liệu tới cho Yến Thanh Ti.

Yến Thanh Ti vừa thấy: “Đúng là có người này à?”

Ngự Trì đáp: “Thực sự là có. Cha mẹ anh ta đều là Hoa Kiều, nhà Mộ Dung từ một trăm năm trước đã tới Scotland, ở trong cộng đồng Hoa Kiều tại đó rất có uy vọng, mà đối với chính phủ cũng có lực ảnh hưởng nhất định. Xí nghiệp của gia tộc họ rất lớn cho nên cũng không khó tra cho lắm. Anh ta là con trai duy nhất ở thế hệ này của Mộ Dung gia.”

Yến Thanh Ti nhìn kỹ tư liệu về Mộ Dung Miên, từ nhỏ đến lớn đều có đầy đủ, tuy rằng Mộ Dung gia rất giữ bí mật về đứa con này, nhưng Ngự Trì muốn tra thì vẫn có thể tra được.

Năm nay mới 23 tuổi, tốt nghiệp trường đại học danh tiếng tại địa phương, từ nhỏ đến lớn sống trong nhung lụa, IQ cao, bộ dáng tuấn mỹ, gia thế tốt, nhân sinh của anh ta không có gì đáng soi mói cả.

Yến Thanh Ti nhìn tới ảnh Mộ Dung Miên ngồi trên lưng ngựa, tò mò: “Này, trong tư liệu nói Mộ Dung Miên là người cực kỳ yêu thích thể thao, leo núi, bơi lội, cưỡi ngựa đều rất giỏi, nhưng mà… trong ảnh chị Mạch gửi, nhìn sắc mặt anh ta rất kém, thoạt nhìn không tốt lắm thì phải.”

Hơn nữa một người yêu thích vận động như thế sẽ rất năng động, nhưng ảnh chụp Mộ Dung Miên lại vô cùng cao lãnh, biểu tình đạm mạc, xa cách.

Ngự Trì nghĩ nghĩ: “Đại khái, hơn một năm trước, anh ta cưỡi ngựa và bị ngã dẫn đến chấn thương.”

“Bị thương?”

Yến Thanh Ti vẫn cảm thấy không đúng, ngã ngựa bị thương thì cùng lắm chỉ ảnh hưởng tới gân cốt, tĩnh dưỡng một năm cũng phải tốt lên rồi chứ, nhưng…

Cô lắc lắc đầu, không muốn nghĩ nhiều nữa, chờ trở về trực tiếp gặp Mộ Dung Miên rồi nói sau.



Trời sắp sáng, Quý Miên Miên nằm mơ.

Cô mơ thấy Diệp Thiều Quang trở lại, cô nhào vào lòng anh ôm thật chặt, khóc lóc ầm ĩ.

Nhưng vừa ngẩng đầu nhìn, gương mặt Diệp Thiều Quang lại biến thành gương mặt của Mộ Dung Miên.

Quý Miên Miên hỏi: “Sao anh lại thay đổi thế này?”

“Anh chính là anh, cái khác quan trọng sao?”

Sau đó, Quý Miên Miên liền tỉnh, cô bị tiếng di động đánh thức. Cô mơ mơ màng màng cầm lấy điện thoại, thấy một dãy số xa lại thì nhấc máy: “Alo, ai vậy?”

“Là tôi, đưa bữa sáng tới phòng tôi đi, khách sạn Thiên Mộc, phòng 4516.”

Quý Miên Miên sửng sốt, là anh ấy!

Cô gần như nhận ra giọng của anh ngay lập tức, chỉ biết ngơ ngác gật đầu: “Được…”

Sau đó đối phương liền cúp máy, Quý Miên Miên buông di động, xoa xoa mặt, anh ấy…

Cô cắn cắn ngón tay rồi đứng lên, rửa mặt qua loa một chút, mặc áo lông dày rồi ra khỏi nhà.

Mua được bữa sáng và mang tới khách sạn, lễ tân ngăn cô lại, hỏi danh tính của cô, sau đó đưa cho cô một tấm thẻ, nói cho cô biết phòng của Mộ Dung Miên, bảo cô tự đi lên quẹt thẻ mà vào.

Quý Miên Miên chạy lên lầu, gõ gõ cửa, sau đó quẹt thẻ vào phòng.

“Mộ Dung tiên sinh, chào buổi…”

Chữ cuối cùng treo trên miệng mãi không nói ra được, cô không ngờ vừa vào cửa đã thấy trước mặt hình ảnh… mỹ nhân khỏa thân.

Quý Miên Miên đỏ mặt, buông bữa sáng xuống: “Anh… Hay là cứ… mặc quần áo vào trước đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.