Quý Miên Miên vội vàng nắm lấy tay anh, ngồi sang một bên: “Bác sĩ Lí, chị hãy tiêm cho anh ấy đi.”
Lí Nam Kha gật đầu, tiêm thuốc hạ sốt xong còn cẩn thận kiểm tra lại thân thể của anh.
Làm một bác sĩ thì phải phụ trách với bệnh nhân. Cô nhìn thấy Mộ Dung Miên cũng không phải vì cảm lạnh mà phát sốt.
Lí Nam Kha lấy ống nghe, lật áo của Mộ Dung Miên lên, nhìn thấy vết thương trên người anh thì sửng sốt một chút.
Cô sờ sờ vết thương xem xét một chút, sau đó mới đặt ống nghe lên ngực anh, nghe một hồi lâu thì sắc mặt thay đổi.
Lí Nam Kha đứng dậy, nói: “Đây là do vết thương cũ tái phát, trước tiên cứ xem có thể thuận lợi hạ sốt không đã, chờ anh ta tỉnh thì nên tới bệnh viện kiểm tra một chút.”
Quý Miên Miên cảm kích nói: “Cảm ơn bác sĩ Lí, cảm ơn chị Thanh Ti.”
“Chuyện nhỏ thế này cảm ơn gì chứ, chị cũng không dám tiêm linh tinh cho anh ta được, dù sao cũng chưa rõ ràng tình huống hiện tại lắm, chị để lại cho em chút thuốc hạ sốt thôi.”
“Vâng…”
Lí Nam Kha nhìn bộ dáng lo lắng của Quý Miên Miên, hơn nữa thấy tình huống của Mộ Dung Miên đúng là không thể bỏ mặc được, cô nói: “Bỏ đi, chờ thêm nửa giờ nữa, chị xem tình hình anh ta thế nào rồi sẽ quyết định có nên đi hay không.”
Cô liếc mắt nhìn Yến Thanh Ti một cái, hai người ra ngoài phòng khách, để lại phòng ngủ cho hai người bọn họ.
Yến Thanh Ti vừa rồi thấy biểu tình của Lí Nam Kha không đúng nên hỏi: “Bị thế nào?”
Lí Nam Kha nhíu mày: “Thân thể của anh ta…”
“Thế nào?”
Lí Nam Kha thấp giọng nói: “Từng bị trọng thương nhưng chưa khỏi hẳn. Tôi thấy trên người anh ta có nhiều vết rạch do phẫu thuật, hơn nữa có hai chỗ là giải phẫu lớn, từ vết sẹo có thể thấy là cách đây chưa lâu nên chưa hoàn toàn hồi phục. Anh ta đang ở trong thời kỳ dưỡng thương, sao lại xuất viện chứ? Bình thường với các ca phẫu thuật lớn thì thời gian theo dõi rất dài, không biết anh ta phẫu thuật ở đâu mà bác sĩ lại cho anh ta đi như thế?”
Yến Thanh Ti cả kinh, lắc đầu: “Không biết… anh ta phẫu thuật ở đâu?”
Lí Nam Kha chỉ tay vào ngực: “Bây giờ tôi vẫn đang đoán thôi, chờ kiểm tra toàn diện mới xác định chính xác được. Nhưng mà này, có phải Miên Miên đối với anh ta hơi tốt quá mức không?”
Trong đầu Yến Thanh Ti nhanh chóng hiện lên vài hình ảnh, nhưng sau đó cô bèn gạt hết đi.
“Nghệ sĩ mới của chị Mạch, coi như là tiểu sư đệ của tôi.”
Lí Nam Kha nhẹ giọng than: “Vậy cô nên nói với người đại diện, tiểu sư đệ này của cô giờ như người thủy tinh, nên cẩn thận một chút, nên nghỉ ngơi nhiều, nếu làm việc thì nên tránh các hoạt động cần vận động mạnh.”
Yến Thanh Ti gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Trong lòng cô rất lo lắng, cô có thể nhận ra Mộ Dung Miên không khỏe, nhưng không ngờ sức khỏe lại kém tới mức này.
Đúng rồi, nếu anh ta là Diệp Thiều Quang, tối hôm đó dù không bị thương vì đạn thì từ trên cao như thế ngã xuống, thân thể cũng sẽ bị thương rất nghiêm trọng.
Không tĩnh dưỡng ba bốn năm thì sao có thể khỏe lại được.
Nhưng giờ mới chỉ qua một năm.
…
Trong phòng ngủ, Quý Miên Miên ngồi tựa bên giường của Mộ Dung Miên.
Cô không khóc, tay nắm chặt tay anh, ghé vào lỗ tai anh, nói: “Anh nhất định phải khỏe lại. Anh về rồi, em sẽ không để anh đi nữa, dù anh có là ai… em biết anh vẫn là anh mà thôi… Anh không được để một mình em đối mặt với bóng đêm nữa. Không có anh, em rất sợ.
Người chưa từng trải qua sẽ vĩnh viễn không biết được sự thống khổ của việc mất đi người mình yêu thương nhất.
Quý Miên Miên đã trải qua một lần, cô không bao giờ muốn nếm lại nỗi đau đó lần thứ hai.