Chương 276: Không đắc tội, chỉ là nhìn anh ta ngứa mắt thôi.
Tần Cảnh Chi bị xô phải, lảo đảo tí thì ngã sấp xuống, xoa xoa bả vai bị Nhạc Thính Phong đụng phải cho bớt đau: “Đúng là chẳng thay đổi gì cả, vẫn ngang ngược như xưa.”
Những người anh quen quen ai cũng thay đổi nhưng chỉ duy nhất mình Nhạc Thính Phong là không thay đổi, không, nói đúng hơn là học được cách ngụy trang che dấu bản thân, nhưng, đứng trước mặt Yến Thanh Ti thì tất cả ngụy trang đều bị xe nát.
Tần Cảnh Chi nhìn về Yến Thanh Ti đang đứng ở đằng xa: “Chậc, chỉ là, cháu trai à, sợ là khiến cháu thất vọng rồi.”
Yến Thanh Ti, một người người đẹp có gai, đây là những gì Tần Cảnh Chi nhận xét về cô.
........
Yến Thanh Ti thấy Nhạc Thính Phong đi ra, tưởng là anh ta tính toán xong với Tần Cảnh Chi nên tới tình cô tính sổ.
Nhưng kết quả là, Nhạc Thính Phong lừ mắt nhìn Yến Thanh Ti không nói câu nào, phất tay rời đi. Như đang nói: em cứ chờ đấy, chuyện này còn chưa xong đâu.
Khóe miệng Yến Thanh Ti khẽ giật giật, đúng là ngạo mạn tới giai đoạn cuối rồi.
Nhưng mà, bỏ qua cho cô nhanh như vậy sao? Anh ta tốt tính như vậy từ khi nào ấy nhỉ?”
Nhìn Tần Cảnh Chi chậm chạp đi đến bên cạnh, Yến Thanh Ti hỏi: “Hai chú cháu nhà anh trò chuyện có vui vẻ không?”
Tần Cảnh Chi gật đầu: “Đương nhiên là vui rồi.”
Yến Thanh Ti không nói gì, quan sát anh ta một hồi rồi bĩu môi.
“Cô đang nhìn cái gì vậy? Giống như... đang tiếc cái gì đó?”
Yến Thanh Ti nhún nhún vai: “Mặt chú vẫn không xảy ra chuyện gì, đúng là đáng tiếc, tôi còn đang mong nó xảy ra chuyện.”
Tần Cảnh Chi nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Yến Thanh Ti, nhịn không được nở nụ cười, cái con bé này, đúng thật là muốn anh bị Nhạc Thính Phong cho ăn đòn!
Yến Thanh Ti vừa quay xong cảnh bổ sung với Tằng Khả Nhân, đang định rời đi, Tằng Khả Nhân gọi giật cô lại nhưng lại ngập ngừng mãi: “Chị Yến.”
“Tôi biết cô muốn nói cái gì, nhưng tôi không muốn nghe, cô giữ lấy mà nói cho chính mình nghe đi.”
Yến Thanh Ti nhận lấy nước mà Tiểu Từ vừa đưa đến, quay đầu đi thẳng.
Tằng Khả Nhân thấy cô và Nhạc Thính Phong hôn nhau, chắc chắn sẽ nghĩ cô có bạn trai nên định xin lỗi vì đã nói mấy lời lúc trước hoặc là nói toẹt với cô: đã có bạn trai rồi thì đừng có mà ve vãn Tần Cảnh Chi.
Những gì cô ta muốn nói ngoại trừ hai lí do này sẽ chẳng còn có lí do nào khác., nhưng cô không muốn nghe.
Nhạc Thính Phong đi thẳng ra bãi đỗ xe lên xe, sau khi rời khỏi móng vuốt của Yến Thanh Ti, lí trí cũng tìm đường trở về, liền nghĩ ra trò xấu.
Anh gọi điện cho Nhạc phu nhân: “Mẹ, đang làm gì thế?”
“Ở trong bếp.”
“Đừng lừa con, giờ này mẹ không đi đánh bài hay đi dạo phố mà lại đi nấu cơm, cũng có ai ăn đâu mà nấu.”
Nhạc phu nhân tức điên lên mắng một câu: “Cút, giờ này tao ở phòng bếp thì làm sao, mày quản được à?”
Nhạc Thính Phong không nhiều lời, nói thẳng: “Mẹ... mẹ, buổi chiều đi đánh bài đi, muốn thua bao nhiêu cũng được.”
Nhạc phu nhân nghe thấy liền đề phòng: “Con muốn làm gì?”
Nhạc Thính Phong gõ gõ ngón tay vào vô lăng: “Mẹ hẹn lão thái thái của Tần gia rồi nói với bà ấy mấy câu là được.”
Nhạc phu nhân mờ mịt: “Mẹ là bộ vô tình tiết lộ cho bà ấy biết cậu cháu trai bảo bối của bà ấy đã yêu rồi, chỉ có điều đối phương là nam.”
“Tao... tao đánh chết mày giờ, Tần Cảnh Chi đắc tội mày hay sao mà mày chơi nó như vậy.”
Nhạc Thính Phong thản nhiên đáp lại: “Không đắc tội, chỉ là nhìn anh ta ngứa mắt thôi.”