Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 1804: Chương 1804: Không xử chết ngươi, xem như tôi vô dụng




“Nếu như trong ba ngày này, anh không bù được số tiền này thì xin lỗi nhé, tôi sẽ giao nó đến đồn cảnh sát”

Người đó bị dọa đến rùng mình, chuyện hắn ta biển thủ công quỹ... đã bị phát hiện?

Hắn muốn xin tha, nhưng còn chưa kịp mở miệng, Mộ Dung Miên vừa phất tay thì có hai bảo vệ từ bên ngoài tiến vào, bịt lấy miệng của hắn lôi đi.

Mộ Dung Miên nói: “Được rồi, nên tiếp tục trò chuyện với các anh em chú bác ở đây rồi”

Lời này của anh làm tim họ run lên, hơn nữa anh còn nhìn lướt qua từng người một, nhìn đến nỗi tay chân họ đều lạnh băng, sợ rằng bản thân sẽ bị gọi trúng.

Mộ Dung Miên đột nhiên cười: “Chú Đường, hôm qua hình như trải qua không được tốt lắm nhỉ?”

Người đó lắp bắp nói: “Không không, chú... khá ổn, khá ổn...”

Mộ Dung Miên đáp: “Vậy cháu yên tâm rồi, cháu cứ tưởng chú Đường sẽ bị thím Thẩm đánh liệt giường chứ?”

“Chú... Randy, hôm qua tôi là người đầu tiên phối hợp rời đi, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, chúng ta... có gì cứ từ từ bàn bạc lại nhỉ?”

Sắc mặt Mộ Dung Miên chợt trầm xuống: “Nếu như không phải tôi biết được bí mật của chú, chú có chịu rời đi không? Không hề!”

Bây giờ anh còn không thèm diễn nữa, tôi biết bí mật của ông đấy, có giỏi thì tới giết tôi.

Ông chú Đường của anh giật khóe miệng: “Chú... Randy, nói thật thủ đoạn của cháu có phải hơi đê tiện không? Tốt xấu gì tôi cũng từng lao tâm lao lực vì cái công ty này, cho dù không có công lao cũng có khổ lao, cháu đối xử với chúng tôi như thế không sợ những người khác chết lòng sao?”

Những người khác cũng nhỏ giọng hùa theo.

Mộ Dung Miên thật sự cảm thấy mặt những người đó thật dày, họ là lũ sâu đục khoét ở công ty, vậy mà còn dám nói bản thân có công lao.

Đám người này nếu như có thể tìm được một người thật lòng vì công ty thì đúng là chuyện hiếm có.

“Nếu như chú Đường đã nhắc đến chuyện công lao khổ lao với cháu, vậy chúng ta thử nói xem nhiều năm qua chú đã làm được những gì?”

“Năm đầu nhận chức, cố ý làm sai điều khoảng hợp đồng khiến công ty chịu đựng tổn thất 50 triệu, sắp xếp cho một người đàn ông vào công ty, kết quả hắn ta lại là gián điệp của một công ty khác, lấy trộm đi văn kiện cơ mật của công ty, dẫn đến việc công ty rơi vào nguy cơ, còn hắn thì...”

Mộ Dung Miên chưa nói xong thì ông ta đã vội vàng ngắt lời: “Đủ rồi, cậu, cậu...”

Mộ Dung Miên cười haha: “Chú Đường, thật ra ở nước ngoài, người ta rất cởi mở với chuyện đồng tính luyến ái, chú cần gì phải cực khổ giấu đi giới tính thật của mình, còn lấy vợ nữa? Lấy vợ rồi là phải chung thủy, chú lại còn ở bên ngoài trêu hoa ghẹo bớm, đùa giỡn với một lũ đàn ông, chuyện này quả thật làm người khác phải khâm phục, chú đây gọi là hôn nhân lừa đảo nhỉ, thật khiến người ta khinh thường.”

Quần chúng chấn kinh, hắn chỉ cảm thấy cực kỳ xấu hổ, hận không thể rời đi ngay lập tức: “Tôi nào có...”

“Không có sao? Chẳng lẽ hai người đàn ông chú bao nuôi là việc làm xóa đói giảm nghèo?”

“Cậu đừng vì muốn tôi ra đi mà cố ý bôi bác tôi, tôi nhìn ra được cậu đang muốn qua cầu rút ván. Được thôi, tôi đi, tôi muốn xem xem khi nào cậu sẽ phá hủy cái công ty này?”

Hắn nói xong liền vội vã rời đi mà không ngó ngàng tới cái thùng của mình.

“Các vị, còn không chịu rời đi sao? Còn phải đợi tôi công bố hết những chuyện tốt của các người?”

“Cậu đừng hiếp người quá đáng!”

Mộ Dung Miên cười lạnh: “Ức hiếp các người thì sao? Có giỏi thì các người đến gây chuyện đi? Các vị nên nhớ rõ một chuyện, nhà Mộ Dung sau này do tôi làm chủ, muốn gây chuyện thì cứ thử xem, không khiến làm cho các người nhà tan cửa nát thì xem như tôi vô dụng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.