Tôi không được, vậy Nhạc Chính Phong thì được sao?
Đúng thế, là anh ta thì được
Câu nói đó của Yến Thanh Ti không ngừng vang lên bên tai của Lạc Cẩm Xuyên, khiến hắn ta cảm thấy phiền loạn hết sức, trong lòng bùng lên một ngọn lửa không tên, hắn ta thua kém gì Nhạc Chính Phong chứ?
Có người đột ngột hỏi: “Hôm nay Cẩm thiếu làm sao thế? Tâm trạng không tốt à? Cô em bên cạnh ‘ngon’ thế mà cậu không ôm sao? Hay là lại sợ cái vị kia nhà cậu lên cơn ghen?”
Ý nghĩ trong đầu Lạc Cẩm Xuyên xoay chuyển nhanh chóng, cười nói: “Không có gì, hôm nay gặp được một người đã lâu không gặp mà thôi, trong lòng có chút cảm xúc.”
Người đó cũng thuận miệng hỏi tiếp: “Ai thế?”
“Cô em vợ tương lai của tôi.”
“Em vợ của cậu à?”
“Em gái của Yến Minh Châu”
Hắn ta vừa mới nói xong, người nọ đã à lên: “À À, tôi nhớ ra rồi, là cô nàng Yến Thanh Ti đó đúng không?”
Lạc Cẩm Xuyên tò mò: “Sao, anh vẫn còn nhớ à?”
“Nhớ chứ, sao không nhớ cho được? Cô nàng đó á thực là…. Tôi nghe nói, cô nàng đó phóng đãng lẳng lơ lắm, thích nhất là đi cướp bạn trai của người khác, lúc ấy tôi còn đang nghĩ, sao cô nàng không đến quyến rũ tôi đi này.”
Người ngồi bên cạnh cười đùa ha hả: “Sao anh lại muốn bị cô ta dụ dỗ thế?”
“Đương nhiên là muốn rồi, loại đàn bà đó ấy à, không phải là loại phụ nữ bình thường đâu, nên gọi cô ta một câu “vưu vật” thì đúng hơn, khó mà gặp được một bảo bối thế này, nhìn thấy cô ta là tôi cứng hết cả lên rồi, thật đấy, nếu không thì tôi đã chẳng nhớ đến nhiều năm như vậy, đáng tiếc là, tôi còn chưa kịp ra tay thì cô ta đã bị tống ra nước ngoài rồi.”
“Giờ thì quay về rồi đấy, anh có cơ hội rồi đấy thôi.”
“Nói thế cũng đúng”.
Bàn tay cầm ly rượu của Lạc Cẩm Xuyên siết chặt hiện lên những khớp xương trắng bệch, thì ra kẻ nhớ thương đến người đàn bà đó không phải chỉ duy nhất mình hắn.
Có người hỏi: “À, Nhạc thái tử, vị hôn thê của ngài chẳng phải là cô của Yến Thanh Ti sao? Ngài có biết cô ta không ?”
Nhạc Thính Phong biếng nhác dựa vào ghế salon, lắc lắc ly rượu trong tay, lười biếng trả lời: “Yến Thanh Ti là ai, không biết.”
Cẩm Xuyên nhìn về phía đó, Nhạc Thính Phong nửa cười nửa không, cái tên Yến Thanh Ti đối với anh ta mà nói dường như chẳng hề gợi lên chút tác dụng gì.
Chuyện đêm đó tựa hồ như chưa bao giờ xảy ra.
…………………………
Vai diễn trong bộ phim truyền hình ‘Tiêu Phòng Điện” đã được chốt hạ , chỉ còn bước cuối cùng - kí hợp đồng là xong, cả đợi thông báo thời gian bắt đầu vào tổ quay phim nữa.
Chỉ là vai diễn trong bộ phim điện ảnh “Lãnh Hương” vẫn chưa có tin tức gì, đợi hơn một tuần trời, 10 giờ tối cuối tuần, khi Yến Thanh Ti sắp lên giường đi ngủ thì chị Mạch đến một cách bất thình lình.
“Thanh Ti à, nhanh, mau dậy đi, đạo diễn Quách, nhà chế tác, và cả mấy bên đầu tư nữa muốn gặp em.”
Yến Thanh Ti cau mày: “Muộn thế này sao? Gặp ở đâu vậy?”
“Tối nay đó, vai nam nữ chính trong bộ phim đó đã quyết định xong xuôi rồi, bên chế tác, nhà đầu tư và cả đạo diễn nữa cùng nhau tụ tập liên hoan một bữa, Thanh Ti, chú ý một chút, có thành hay không, đêm nay cực kì …quan trọng.”
Chị Mạch không nói rõ ra nhưng cô nghe cái giọng điệu đó, Yến Thanh Ti liền biết thế có nghĩa là gì.
Hừ, muộn thế này rồi mà còn liên hoan, ha ha… (cho bạn dịch nói một câu, gặp cái rắm nhà chúng nó)
Yến Thanh Ti gật đầu: “Em hiểu rồi.”
Chị Mạch thấy Yến Thanh Ti đồng ý nhanh chóng sảng khoái đến thế ngược lại lại có chút áy náy, chị nói: “Thanh Ti em là người mới, nhưng tuổi của em cũng không nhỏ, cơ hội lần này, nếu không nắm thật chắc, thì rất có thể sẽ không có lần sau nữa đâu.”
Yến Thanh Ti vừa chọn quần áo vừa nói: “Ừm………Chị không cần nói, em cũng biết em muốn gì.”
Yến Thanh Ti biết rõ hơn ai hết cái bản thân cô muốn là gì, cô muốn trở nên mạnh mẽ, cô muốn báo thù, cô đã chờ đợi ba năm nay rồi, cô không ngại đợi thêm một khoản thời gian nữa, điều mà cô phải làm bây giờ, chính là, nhanh chóng trở nên nổi tiếng trong giới giải trí.