Hạ An Lan từ từ bước tới trước mặt Nhạc phu nhân: “Thật là…sợ tiêm đến thế cơ à?”
Đầu Nhạc phu nhân ong hết lên, giờ bà nhìn Hạ An Lan cũng thấy có hai cái đầu luôn rồi, bà nuốt nước bọt nói: “Tôi... làm gì có, nó... nói bậy đấy, tôi là người nhát gan thế sao?”
Hạ An Lan cười nói: “Cũng phải, lá gan không nhỏ, rất lớn là đằng khác, mới sáng ra đã nhào vào lòng tôi rồi...”
Nhạc phu nhân run lên, ngắt lời ông: “A... tôi... tôi... y tá, y tá đâu ấy nhỉ?”
Y tá đi tới, hỏi: “Muốn tiêm phải không?”
Vừa thấy mũi kim vừa sắc vừa dài, Nhạc phu nhân liền thấy cả người tê rần: “Không... không, không đâu...”
Hạ An Lan ngồi xuống, ông đánh giá Nhạc phu nhân, thấy bà sốt đến nỗi sắp ngất đến nơi, nói: “Không ngờ bà lại sợ tiêm thế đấy, khác hẳn với bộ dạng… hung hãn sáng nay của bà!”
Nhạc phu nhân tức đến mức muốn đạp cho ông một phát, bà nói: “Ông... Y tá, y tá tiêm cho tôi, tôi muốn tiêm, cô nhanh bảo ông ta ra ngoài đi.”
Hai mắt cô y ta sáng lấp lánh, ngập tràn sự sùng bái nhìn Hạ An Lan: “Tiêm... không... không cần thiết phải tránh đi đâu.”
“Nhưng ông ta là đàn ông.”
“Ài, tiêm hạ sốt không cần phải cởi quần.”
Cô y tá vì muốn thể hiện nghiệp vụ chuyên nghiệp của mình trước mặt vị Tổng thống đại nhân vĩ đại này, cô nhanh chóng xắn tay áo Nhạc phu nhân lên, lấy cồn khử trùng da, sau đó... trong phòng truyền ra một tiếng kêu thảm thiết!
Khi Nhạc Thính Phong tìm Yến Thanh Ti thì thấy cô vẫn còn đang ngủ, đã tỉnh đâu.
Anh tóm tóc, không ngờ Hạ An Lan lại lừa anh, ông muốn làm gì?
Anh vội chạy ngược về, thấy Nhạc phu nhân đang nằm bò trên giường khóc.
Nhạc Thính Phong nhìn tình huống này liền biết... tiêm xong rồi.
Lão hồ ly, thật sự... cũng giỏi đấy, không ngờ lại có thể khiến mẹ anh đồng ý tiêm thuốc.
...
Yến Thanh Ti bị điện thoại đánh thức, cô tưởng là chị Mạch nên cũng không nhìn xem ai gọi tới, vừa nghe máy liền nghe thấy một giọng đàn ông quen thuộc: “Thanh Ti...”
Yến Thanh Ti bừng tỉnh, cô bật dậy, là Du Dực.
Cô vội vàng nói: “Chú... những tin nhắn con gửi cho chú, chú đã xem hết cả chưa?”
Du Dực nói: “Xem rồi, giờ chúng ta chỉ còn thiếu chứng cứ phạm tội trực tiếp của Hạ Như Sương thôi. Lần này chú mang hai người tới, mấy lần con bị ám sát đều có liên quan tới Hạ Như Sương... Con với Nhạc Thính Phong tới đây một chuyến, đưa người về đi.”
Yến Thanh Ti gật đầu: “Vâng... ở đâu ạ?”
Du Dực nói ra một địa chỉ, Yến Thanh Ti vén chăn xuống giường, tìm Nhạc Thính Phong rồi nhanh chóng ra ngoài tìm Du Dực.
Không hiểu vì sao mỗi lần gặp được ông, trong lòng cô lại cảm thấy... rất chua xót.
Ông gầy hơn, đôi mắt đào hoa đẹp đẽ giờ ngập tơ máu.
Du Dực đưa cho Yến Thanh Ti một cái chìa khóa xe, “Hai người chú đưa đến cho con đều đang ở trong chiếc xe ngoài cửa, con đưa về,làm họ tỉnh dậy rồi cứ hỏi, chuyện gì họ cũng sẽ khai hết.”
“Vâng!”
“Chú cần phải gặp riêng Hạ Như Sương.”
“Được ạ...”
Yến Thanh Ti biết, Du Dực nhất định là có điều muốn hỏi Hạ Như Sương.
Ông muốn gặp riêng là vì không muốn để bác An Lan biết.
Du Dực nhìn Yến Thanh Ti, khi cô không nói gì, trông càng giống mẹ cô hơn, ông nói: “Thanh Ti, đợi sau khi trả thù được cho mẹ con rồi, sau này con phải sống thật tốt. Khi hai con có con, nhớ tới thăm mộ bà ấy nhé!”
Yến Thanh Ti hỏi: “Còn chú thì sao? Mối thù của mẹ con trả được rồi, vậy chú sẽ thế nào... Chú có dự định gì không?”