Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 1821: Chương 1821: Miệng đê tiện, đáng đánh!




Quý Miên Miên chỉ cảm thấy phu nhân Jones còn đáng ghét hơn cả Mộ Dung Thúy Đình.

Mộ Dung phu nhân còn chưa mở miệng, phu nhân Jones đã đi tới, nói: “Mộ Dung phu nhân, xin lỗi nhé, nếu vì tôi mà khiến bà hiểu lầm Chí Hoành, thì tôi phải nên xin lỗi, xin bà tha thứ cho lỗi lầm vô ý của tôi, nhưng... hôm nay, tôi e là mình không thể rời đi. Bây giờ Chí Hoành đang cấp cứu bên trong, hoặc... thứ cho tôi nói một câu, hoặc đây có thể là lần cuối tôi gặp ông ấy, tôi nghĩ với người làm vợ như bà, chắc bà cũng không muốn ông ấy lại mang theo nuối tiếc khi ra đi chứ?”

Quý Miên Miên càng nghe càng thấy không đúng, câu nói đó của phu nhân Jones sao cứ làm người ta cảm thấy thật buồn nôn.

Chí Hoành, Chí Hoành, kêu thật là thân thiết, mẹ nó, cái tên đó là để bà kêu hay sao?

Còn lỗi lầm vô ý nữa chứ, ha ha Green Tea Bitch thích nhất kiểu giả ngây ngô vô tội thế này.

(Green Tea Bitch là từ chỉ những người luôn tỏ ra đáng yêu vô tội trong sáng thanh thuần trên mạng, nhưng thực tế lại rất thực dụng, đê tiện)

Nhất là câu cuối, cái gì gọi là “với người làm vợ như bà, chắc bà cũng không muốn ông ấy lại mang theo nuối tiếc khi ra đi chứ?”. Nuối tiếc cái gì? Cô có thể lý giải rằng, ý của Jones phu nhân là: Người Mộ Dung Chí Hoành muốn gặp lần cuối là tôi, nếu tôi không ở đây ông ấy sẽ không an tâm ra đi, cho nên tôi rất quan trọng?

Quý Miên Miên thật sự muốn mắng một câu bà đi  ăn sh*t đi, nuối tiếc cái con khỉ.

Dám nói như thế trước mặt vợ người ta, thật con mẹ nó khốn kiếp.

Quý Miên Miên cảm thấy thật ngứa tay, hình như muốn xông lên đánh người rồi, làm sao đây?

Thế nhưng lần này cô chưa kịp ra tay thì đã có người khác động thủ rồi.

Cô chỉ nghe thấy hai tiếng “bốp bốp” kinh động lòng người vang lên, phu nhân Jones bị đánh đến loạng choạng cả người, che lấy khuôn mặt ngập tràn nỗi kinh ngạc.

Mộ Dung phu nhân hạ tay, tuy sắc mặt vẫn còn trắng bệch nhưng đã bình tĩnh trở lại, bà bình tĩnh nói: “Tôi đã muốn cho cô một bạt tai từ lâu, nếu cô muốn ở lại, được thôi, cô cứ ở lại, đối với một ả đê tiện không biết xấu hổ thì tôi còn có thể nói được gì đây?”

Mộ Dung Thúy Đình đứng một bên xem đến hưng phấn, bà ta ghét Mộ Dung phu nhân, cũng càng kinh tởm phu nhân Jones, hai người này gây chiến với nhau thì càng thích.

Nếu họ gây hấn với nhau thì làm gì còn ai sẽ chú ý đến bà ta nữa.

Jones phu nhân sau khi cực độ chấn kinh, bà ta trở nên tức đến run người, trên mặt đau như lửa đốt, mấy chục năm qua không ai dám tát bà ta, vậy mà hôm nay lại bị đối xử như vậy, bà ta rất muốn bóp chết Mộ Dung phu nhân, thế nhưng bà ta cần phải bình tĩnh lại.

Phu nhân Jones cắn răng nói: “Mộ Dung phu nhân, bà tốt xấu gì cũng là phu nhân của nhà Mộ Dung, nhưng hành động bà vừa làm nào có giống việc mà một bà chủ hào môn nên làm, bà sao có thể xứng với Chí Hoành được?”

Mộ Dung phu nhân khinh bỉ nói: “Tôi thế nào cũng không đến lượt bà có ý kiến, trước khi bà nói tôi thì hãy lo mà trông chừng đôi chân của bà trước, đừng vừa nhìn thấy chồng của người khác thì để cho người ta đè.”

Phu nhân Jones lùi về sau hai bước, đưa tay che lên ngực, toàn thân lảo đảo: “Bà...bà...bà...”

Mộ Dung phu nhân ghê tởm nói: “Tôi thế nào, tôi chỉ nói lời thật lòng thôi, một thân quý bà mà lại đi làm hành động như một ả kỹ nữ, thật không dám nghĩ nếu Jones tiên sinh nếu biết được bà đã cắm lên đầu ông ấy không biết bao cái sừng thì ông ấy sẽ có tâm trạng ra sao nhỉ? Hoặc chuyện này lộ ra rồi, còn có thể kéo được một số phiếu đồng tình cho cuộc ứng cử của ông ta.”

Phu nhân Jones tức đến mức toàn thân phát run, đôi mắt trở nên đỏ ngầu, cộng thêm vết cào từ móng tay, có thể thấy được Mộ Dung phu nhân dùng lực công kích mạnh đến cỡ nào.

“Bà đừng ăn nói lung tung, ngậm máu phun người. Mộ Dung phu nhân, tất cả những gì bà nói hôm nay, tôi sẽ đều ghi nhớ lại hết!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.