Chương 1925: Muốn, chúng ta muốn có con
Quý Miên Miên sững sờ, trên mặt đầy căm phẫn đột nhiên sửng sốt, cứng tại trên mặt, một hồi lâu mới phản ứng, cô hỏi: “Cái gì?”
Bác sĩ nhìn hai người trẻ tuổi đang ngẩn người, nói: “Cô mang thai.”
Quý Miên Miên run rẩy, hỏi: “Bác sĩ, xin nói lại lần nữa.”
Cô cảm giác mình bỗng nhiên có chút nghe không hiểu tiếng nói kia.
Bác sĩ kia vô cùng có kiên nhẫn nói: “Cô mang thai, về phần những bệnh trạng cô nói đều là phản ứng trong thời gian mang thai, đều là phản ứng bình thường, mỗi người đều có thể chất không giống nhau, vì vậy tạo thành phản ứng cũng bất đồng, thai nhi đã hai tháng, bởi vì thân thể cô tố chất không tệ, thai nhi cũng có thể trưởng thành, có điều nên chú ý dinh dưỡng nghỉ ngơi, đúng rồi... hai người kết hôn rồi phải không.”
Quý Miên Miên không nói chuyện, quay đầu ngơ ngác nhìn qua Mộ Dung Miên.
Mộ Dung Miên giờ phút này toàn thân đều đang run rấy, anh muốn nói chuyện, thế nhưng do quá kích động nên không phát ra được âm thanh nào.
Bác sĩ vốn mang mỉm cười trên mặt, thấy hai người một mực không mở miệng, cho là họ chưa kết hôn, bà gặp qua quá nhiều loại tình huống này, bình thường chưa kết hôn chỉ cần kiểm tra ra mang thai, phần lớn đều muốn sinh non, liền thản nhiên nói: “Như thế nào, chưa kết hôn sao, cái đứa bé này, các người có muốn không? Tôi trước đó nói rõ ràng, nếu muốn sinh non phải làm nhanh chóng, nhưng mà các người phải hiểu sinh non đối với thân thể một cô gái tổn thương bao nhiêu, thật không biết người trẻ tuổi các người bây giờ nghĩ cái gì, nhất thời kích động liền không nghĩ tới hậu quả...”
Quý Miên Miên: “Tôi...tôi...”
“Muốn, chúng tôi muốn... Hai chúng tôi đã kết hôn, chúng tôi là vợ chồng, chúng tôi muốn có đứa bé này.” Mộ Dung Miên rốt cuộc kịp phản ứng, tìm lại thanh âm của chính mình, đè lên bàn một chút, ánh mắt nóng rực, vẻ mừng rỡ đều không che được.
Anh tuy rằng trong lòng sớm đã đoán trước, cảm thấy Quý Miên Miên tám phần mười là có rồi, thế nhưng nghe từ chính miệng bác sĩ chuyên môn vẫn là mừng rỡ như điên.
Đứa con này anh đã chờ mong rất lâu, đứa bé thuộc về anh là Quý Miên Miên, rốt cuộc đã tới.
Mộ Dung Miên từng tưởng tượng qua rất nhiều lần, nếu như anh có con, nhất định sẽ yêu thương nó thật tốt, mặc kệ là con gái hay con trai, cũng sẽ không làm cho nó trải qua những việc như anh từng gặp lúc nhỏ.
Bản thân Mộ Dung Miên không có một gia đình trọn vẹn, nên càng chờ mong bản thân có thể có một gia đình đầy đủ.
Lúc trước, trong nhà có ba mẹ vợ, có bà xã, còn thiếu một đứa bé, hiện tại đã bổ sung hoàn toàn rồi.
Bác sĩ nhìn khuôn mặt vui mừng không phải là giả bộ của Mộ Dung Miên, biểu lộ cũng hòa hoãn xuống: “Muốn là được rồi, thật là, sao lại không nói sớm.”
Mộ Dung Miên cao hứng chân tay có chút luống cuống, anh trước mặt mọi người tâm tình thường ít bộc lộ, hiếm có lúc nào thể hiện ra như thế, anh cười nói: “Tôi rất vui mừng... rất vui.”
Bác sĩ nói: “Vậy chúc mừng cậu rồi, sau khi trở về phải để cho vợ của cậu nghỉ ngơi thật tốt, định kỳ kiểm tra.”
“Được, được... cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bà...” Mộ Dung Miêng luôn miệng nói cảm ơn.
Anh hướng bác sĩ hỏi thăm một chút việc cần chú ý, lúc này mới dìu Quý Miên Miên còn có chút ngẩn ngơ rời khỏi.
Rời khỏi phòng khám bệnh một hồi lâu, Quý Miên Miên mới đột nhiên tỉnh táo lại.
Cô ngẩng đầu hỏi Mộ Dung Miên: “Thật là đã mang thai... rồi sao?”
Mộ Dung Miên cưng chiều nói: “Phải, chúng ta có con rồi.”
Quý Miên Miên hít sâu một hơi: “Em... em...”
Trách không được bác sĩ kia nói dạ dày cô không có bệnh, hóa ra là... mang thai?