Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 1627: Chương 1627: Muộn một năm là mất nhau cả đời




Hạ An Lan vuốt tóc cô: “Không cần, hai đứa về nghỉ ngơi trước đi. Con đang là phụ nữ có thai, hôm nay cũng mệt mỏi rồi.”

Kỳ thật, ông muốn Yến Thanh Ti trở về sớm, hôm nay tuyết rơi nhiều, tóc con bé đã ướt đẫm rồi, sợ là sẽ cảm lạnh.

Yến Thanh Ti gật đầu.

Sau khi Hạ An Lan rời đi, Yến Thanh Ti quay đầu nhìn Arthur, mở miệng: “Arthur…”

Trăm ngàn lời muốn nói đọng lại ở miệng, cô chỉ có thể bật thốt tên anh.

Năm đó ở nước M, Arthur và Yến Thanh Ti từng ở chung bên nhau, những kỷ niệm lần lượt ùa về.

Arthur mỉm cười, nhún vai: “Anh nói rồi, chúng ta mãi mãi là bạn tốt, anh vẫn là anh, vẫn là… Arthur giúp em đi mua băng vệ sinh lúc em tới tháng.”

Yến Thanh Ti cười ra tiếng, cô coi Arthur như bạn thân nhất của mình, lúc đó cô thường xuyên không có tiền, luôn nhờ anh tiếp tế cô mới có thể tồn tại. Thỉnh thoảng bà dì cả tới thăm, đau chết đi sống lại, cũng là anh chạy đi rất xa mua băng vệ sinh cho cô, sau đó còn đun nước ấm cho cô nữa.

Nụ cười trên mặt cô cũng tán đi: “Em… hiểu lầm anh, thực xin lỗi…”

Arthur lắc đầu: “Em cũng không hiểu lầm gì, nhiệm vụ của anh lúc đầu đúng là muốn lợi dụng em để tiếp cận Hạ An Lan, sau đó ám sát ông ấy. Nhưng… anh không muốn làm một con rối bị người ta khống chế nữa.”

Trước khi tiếp xúc với Hạ An Lan, anh vẫn luôn giãy dụa, hoang mang, chần chừ…

Cũng may, cuối cùng anh vẫn chọn một con đường đi chính xác.

Nhạc Thính Phong hỏi: “Sau này anh định thế nào? Còn muốn quay về à?”

“Chắc thế…”

Yến Thanh Ti nhíu mày: “Nhưng… bên đó…”

Arthur cười: “Anh với bác em đã có giao dịch với nhau rồi, em còn lo lắng cái gì? Bác em lợi hại như thế, ông ấy còn muốn ngăn cản nhóm người kia hơn cả anh đấy. Em đừng lo.”

Thư ký của Hạ An Lan tiến lại: “Anh Arthur, còn một chuyện cuối cùng nữa…”

Arthur gật đầu: “Đúng thế, còn một chuyện cuối cùng.”

Yến Thanh Ti hỏi: “Chuyện gì?”

Arthur cười: “Đi giải quyết một chút chuyện còn lại.”

Anh giang hai tay ra: “Ôm một cái…”

Yến Thanh Ti rướn người ôm lấy anh, Nhạc Thính Phong cũng không ngăn lại.

Giống như trước kia, ôm lấy nhau như hai người bạn bình thường.

Yến Thanh Ti nói: “Tối mai là giao thừa, chúng ta cùng nhau ăn cơm tất niên nhé?”

Arthur gật đầu: “Được.”

Anh dùng lực bế cô lên một chút, hôn lên trán cô rồi buông ra, nói: “Anh đi đây!”

Yến Thanh Ti gọi thư ký lại: “Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Thư ký cười: “Tiểu thư yên tâm, sẽ không xảy ra chuyện chết người gì đâu. Cô mau về thôi, hôm nay lạnh lắm.”

Arthur vẫy tay với Yến Thanh Ti, cho cô một nụ cười tươi roi rói, ở trong đêm rét lạnh như đêm nay, nụ cười của anh có thể hòa tan băng giá.

Arthur ngồi trên xe, xe chuyển bánh, anh nhìn Yến Thanh Ti cách mình càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất hoàn toàn trong màn đêm.

Anh cúi đầu, cười chua sót.

Monica, em vĩnh viễn sẽ không biết, trong lòng anh luôn có tình yêu mà anh không muốn ai biết dành cho em.

Có lẽ, honey, mãi mãi em sẽ không nhìn thấy.

Muộn một năm là mất nhau cả đời.



Nhạc Thính Phong giúp Yến Thanh Ti lên xe: “Đi, về thôi.”

Sau khi lên xe, chuyện đầu tiên anh làm chính là lau trán cho Yến Thanh Ti, sau đó lại tự mình hôn lên một cái.

Yến Thanh Ti bị hành động trẻ con của anh làm cho bật cười: “Dấm chua này mà anh cũng muốn ăn. Đó là bạn thân của em đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.