Yến Thanh Ti vừa nghe thấy thế ánh mắt cũng sáng lên: “A? Chẳng lẽ... năm đó bác con với Nhạc phu nhân có hôn ước?”
Hạ lão thái liếc mắt không thấy Hạ An Lan mới gật đầu nói: “Đúng vậy, mặc dù không phải nghiêm chỉnh định xuống, nhưng hai nhà đều rõ trong lòng cả. Trước kia bà với bà ngoại của Thính Phong cũng nói với nhau, sau này hy vọng có thể cưới con gái họ về. Đáng tiếc, sau khi xảy ra chuyện của Tiểu Ái, cả nhà chúng ta lại chuyển đến đây.”
Trong lòng Hạ lão thái cũng không phải chỉ có mình con gái, bà cũng rất quan tâm đến con trai của mình. Nhưng con trai từ trước tới nay đều rất độc lập, sau khi trưởng thành, hai cụ nói cái gì, ông cảm thấy có thể nghe thì sẽ nghe, còn cảm thấy không nghe được thì sẽ không nghe lấy một lời.
Tâm trí của Hạ lão thái ngoại trừ sự đau thương cho Tiểu Ái còn có cả sự lo lắng cho con trai. Bà cảm thấy bởi vì chuyện của Tiểu Ái mới khiến cả nhà biến thành dáng vẻ như bây giờ, con trai bà đến giờ còn chưa kết hôn cũng bởi vì chuyện đó.
Người đã lớn tuổi thì lại càng hay lo, nhất là khi nhìn con trai vẫn luôn cô đơn một mình, điều này càng khiến bà thấy đau lòng.
Yến Thanh Ti gật đầu một cái, xoa cằm nói: “Bà ngoại ơi, thật ra thì... bây giờ cũng chưa coi là muộn đúng không?”
Cô liếc về phí Hạ An Lan đứng cách đó không xa, thấy mặt ông có chút đen đi thì cười nói với Hạ lão thái: “Bà ngoại nhìn xem, bác con còn chưa kết hôn, bác gái bây giờ... cũng độc thân... Thật ra thì cũng rất xứng đôi đúng không?”
Ánh mắt Hạ lão thái sáng lên: “Ấy, cái này... Con không nói bà cũng không chú ý! Thật đúng là... thật là...”
Đôi mắt Hạ lão thái lóe lóe, cụ khá thích Nhạc phu nhân. Con bé này vẫn khả ái, đơn thuần y như trong trí nhớ của bà, vẫn bộ dáng ngây thơ lại hiền lành năm xưa. Hôm nay, thấy Nhạc phu nhân thì Hạ lão thái càng thêm hài lòng, bởi vì bà không cần lo lắng Thanh Ti gả qua đó sẽ bị bắt nạt. Nhưng nhìn đến Nhạc phu nhân, bà lại nhớ đến đứa con gái của mình. Nếu như không xảy ra chuyện đó thì bây giờ Tiểu Ái cũng ngang tuổi với Nhạc phu nhân rồi, mỗi lần Hạ lão thái nghĩ đến chuyện này thì trái tim lại bị đau như dao cắt.
Yến Thanh Ti thấy sắc mặt Hạ An Lan ngày càng đen liền giựt dây lão thái thái: “Ôi, bà ngoại ơi, con cảm thấy bác con với Nhạc phu nhân xứng đôi lắm ý. Bà nhìn xem, tuổi tác ngang nhau, gia thế cũng tương đối, quan trọng là tính tình của bác Nhạc vừa vặn bổ sung cho bác con.”
Hạ lão thái nắm chặt tay của Yến Thanh Ti: “Con cũng thấy xứng đôi sao? Bác con từ nhỏ đến lớn không có chuyện gì khiến bà bận lòng, duy chỉ có việc lấy vợ này là...”Hạ lão thái còn chưa nói xong đã thấy một giọng nói lạnh lùng từ sau lưng bắn tới: “Hai người đang suy nghĩ bậy bạ cái gì thế?”
Hạ lão thái run lên: “Khụ... chỉ là, chỉ là nói linh tinh chút chuyện thôi mà.”
Đôi lúc, Hạ lão thái cũng hơi sợ đứa con này.
Yến Thanh Ti lập tức chen chen trốn bên người Hạ lão thái: “Bác đừng dọa người thế chứ, bác dọa bà ngoại sợ rồi này.”
Hạ An Lan đứng trước mặt hai người, nói: “Con không kết hôn không phải do bất kì ai, là con không muốn lãng phí thời gian cho cái chuyện nhàm chán đó.”
Hạ lão thái nói nhỏ: “Đó là trước kia, sau này thì sao, chờ con mãn nhiệm thì con nói nên làm thế nào?”
“Tự con có kế hoạch của con, chuyện con cần làm có nhiều lắm, hai người đừng có mà cầm đèn chạy trước ô tô. Chuyện cưới xin của Thanh Ti cũng đủ hai người bận rồi đấy.”
Hạ lão thái chẹp miệng.
Hạ An Lan liếc Yến Thanh Ti, cô vội nói: “Ha ha... con đưa bà ngoại về phòng nghỉ.”
Yến Thanh Ti vội vàng đẩy bà ngoại chạy trốn, cô thấp giọng nói: “Bà ngoại đừng để ý tới bác. Con thấy... bác có ý với bác Nhạc đấy.”