Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 1228: Chương 1228: Nam nhân kiểu này dính vào rồi là đá không được




Trong lòng Nhạc phu nhân rối bời: “Các cô định làm gì hả? Tôi nói cho các cô biết… tôi không phải là người các cô có thể trêu vào đâu nhá. Dám bắt cóc tôi, có tin hay không tôi cho các cô biết tay?”

“Bà Tô, thật ngại quá, rất xin lỗi bà, chúng tôi cũng chỉ là… cũng chỉ là nghe người khác phân phó, xin bà đừng chấp nhặt với chúng tôi. Thực xin lỗi, thực xin lỗi…”

Hai người vừa nói xin lỗi vừa kéo áo ngoài của Nhạc phu nhân.

Ra khỏi toilet, Nhạc phu nhân há miệng hô: “Cứu mạng, cứu mạng… Cứu mạng với…”

“Bà Tô, chúng tôi chỉ có thể lại… Xin lỗi bà lần nữa.”

Nói xong bèn lấy ra một chai nước xịt, hơi xịt qua mặt Nhạc phu nhân, Nhạc phu nhân không ngửi thấy cái gì nhưng lập tức ngất lịm đi.

Nhạc Thính Phong và Yến Thanh Ti ở cửa chờ lên máy bay, đợi mọi người lên hết rồi mà Nhạc phu nhân vẫn chưa trở về, nhân viên sân bay đang giục hai người mau chóng khởi hành.

Yến Thanh Ti đeo khẩu trang, sốt ruột hỏi: “Sao mẹ còn chưa về? Để em ra toilet tìm.”

Nhạc Thính Phong giữ chặt cô: “Bỏ đi, không cần đi đâu.”

Yến Thanh Ti kinh ngạc: “Sao thế?”

“Đi thôi, chúng ta về trước.”

Yến Thanh Ti: “Mặc kệ mẹ sao?”

Nhạc Thính Phong ôm lấy bả vai Yến Thanh Ti, vừa dìu cô đi vừa nói: “Cũng không phải mặc kệ, mà lúc này quản cũng không được nữa.”

“Tại sao? Anh nói rõ chút xem nào?” Yến Thanh Ti quay đầu, muốn xem có thấy Nhạc phu nhân đi ra hay không.

Nhạc Thính Phong lắc đầu: “Khẳng định là bị bác kéo về rồi. Mình cứ về trước rồi nói sau.”

Yến Thanh Ti: “A?”

“Hôm nay anh nghe ông ấy nói thế là đã thấy không đúng rồi, còn nói gặp lại nữa chứ, ha ha, căn bản ông ấy không định để chúng ta đi.”

Yến Thanh Ti chớp chớp mắt: “Đúng thế, em còn chưa hiểu ra mà anh đã hiểu rồi.”

Nhạc Thính Phong cười: “Nam nhân vẫn là hiểu nam nhân nhất. Sau này chúng ta có con gái, nhất định từ nhỏ phải dạy nó rằng, cái loại đàn ông nhìn tuấn tú lịch sự, phong độ ngút trời thì càng phải phòng bị, vì hơn phân nửa đám đó là mặt người dạ thú.”

Yến Thanh Ti không nhịn được cười: “Vậy anh thì sao?”

“Loại như anh càng phải phòng bị.”

“Vì sao?”

Nhạc Thính Phong nhún vai: “Dính vào rồi thì đá cũng chẳng đi.”

Yến Thanh Ti cười vang, người đàn ông này đúng là tự tin thái quá rồi.

Trên máy bay, sau khi ngồi xuống, Nhạc Thính Phong thắt dây an toàn cho Yến Thanh Ti.

Yến Thanh Ti lại hỏi: “Anh không lo lắng cho mẹ sao?”

“Còn lo lắng gì nữa. Ngủ cũng ngủ rồi, làm sao anh quản được trái tim mẹ chứ. Miệng thì nói ghét người ta nhưng trong lòng thì thích bỏ xừ đi. Quên đi, kệ bọn họ. Hơn nữa, sau này nếu mẹ tóm được bác thì càng tốt chứ sao?”

“Tốt thế nào?”

“Trên đời này, trừ Hạ An Lan ra, sẽ không còn ai dám bắt nạt bà ấy nữa.”

Yến Thanh Ti gật đầu: “Có đạo lý, nói không chừng, bác mới là người bị khi dễ ấy chứ.”

“Ha ha… anh nghĩ khó lắm.”

Tiếp viên nhắc máy bay sắp cất cánh, yêu cầu các hành khách tắt điện thoại di động.

Mắt thấy máy bay chuẩn bị cất cánh, Nhạc Thính Phong liền nhận được tin nhắn của Hạ An Lan: “Mẹ con ta sẽ chăm sóc thật tốt.”

Nhạc Thính Phong bĩu môi khinh thường: “Em xem đi, đúng là lão hồ ly.”

Yến Thanh Ti chép miệng thở dài, khổ thân mẹ quá.

Nhưng mẹ với bác cũng rất xứng đôi mà, hai người tuy rằng tuổi tác đã cao nhưng tình cảm hiện tại cũng là lần đầu mới có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.