NẾU DÁM LỪA TÔI THÌ BÀ Ở ĐÓ MÀ CHỜ CHẾT ĐI
Du phu nhân cảm nhận được sát khí đang ùn ùn kéo tới: “Từ từ… tôi không tin, chú lừa tôi.”
Du Dực cười nhạt: “Nếu bà cho rằng tôi đang lừa bà có thể để bà chết thoải mái một chút, vậy cứ cho là vậy đi, đằng nào bà sống cũng chẳng được bao lâu.”
Con dao trong tay ông chuyển một vòng, nhắm thẳng tới cổ Du phu nhân, Du phu nhân hét lên: “Chậm đã...Du Dực, chú không được manh động... Trước tiên cho tôi biết, chuyện tôi nhờ Du Khiên, anh ta đã làm chưa?”
Du Dực khinh thường nói: “Địa chỉ mà bà đưa là một chỗ bỏ hoang. Hạ Như Sương, cho dù bà coi tất cả mọi người thành kẻ ngu thì cũng phải kiếm được cái cớ khiến mọi người tin tưởng chứ? Cònnếu không sẽ chỉ khiến mọi người nghĩ bà là một kẻ ngu mà thôi.”
Hạ Như Sương cắn môi, làm sao bây giờ?
Du Khiên muốn giết bà, bọn họ làm vợ chồng nhiều năm như vậy sao ông ta có thể?
Nếu Hạ An Lan thật sự ra tay với Du gia thì Du Khiên có muốn bảo vệ bà ta cũng phải đạt được sự chấp thuận của trên dưới Du gia mới được.
Nhà càng giàu thì tình thân sẽ càng nhạt, chỉ có lợi ích mới là tuyệt đối.
Bà ta không trông cậy được vào bất kì ai, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Bà ta nên nói thế nào để có thể đả động Du Dực, làm sao để ông ta có thể tin tưởng thậm chí cứu bà ta ra?
Nội tâm Du phu nhân xoay chuyển kịch liệt, bà ta đang không ngừng tìm một cái “giá” thích hợp cho cuộc trao đổi này.
Du Dực nhíu mày quan sát sự biến hóa trên mặt Hạ Như Sương.
Du Dực giơ con dao lên, nói: “Chị dâu... yên nghỉ nhé, Thanh minh năm sau tôi sẽ đốt tiền giấy cho chị.”
Sát khí xông tới khiến Du phu nhân sợ run lên bần bật, không kịp suy nghĩ nhiều nữa vội nói: “Du Dực, Dư Dực, chú nghe tôi nói lần cuối cùng đi.”
Trên mặt Du Dực vẫn không có bất cứ biểu cảm gì: “Tôi không có thời gian dông dài với bà, bất kể bà nói cái gì cũng không thể sống đến ngày mai, đừng lãng phí miệng lưỡi nữa. Xuống dưới đấy có biến thành quỷ thì đi chớ có đến tìm tôi, đi tìm anh trai tôi ấy.”
Du phu nhân kinh hoàng, liên tục lui về phía sau, vết thương trên người nứt ra, máu chảy túa ra mà bà ta cũng không hề phát hiện.
“Du Dực, tôi nói nhanh lắm, chờ tôi nói xong mà chúvẫn muốn giết tôi thì tôi không còn gì để nói. Tôi biết bản lĩnh của chú, chú lợi hại hơn bất cứ ai trong Du gia, nếu chú muốn, chú nhất định có thể cứu tôi ra. Chỉ cần chú cứu tôi thì tôi đảm bảo chú có thể có được toàn bộ Du gia. Trừ chú ra, những kẻ khác trong Du gia đều là hạng người hèn hạ vô sỉ, nhưng ai cũng chiếm được những vị trí béo bở trong công ty, duy chỉ có chú là không, ngay anh cả chú... Du Khiên, cũng kiêng kỵ chú. Chẳng lẽ chú thật sự cam tâm sao?”
Du Dực nhíu mày: “Tôi không có hứng thú với Du gia. Nếu tôi muốn, còn chờ tới bây giờ sao?”
Du phu nhân lập tức nói: “Tôi biết chú không muốn tranh cướp với bọn họ, nhưng mà... trừ Du gia, còn... còn có... tập đoàn Niết Bàn...”
Con dao trong tay Du Dực khẽ chuyển động, ông lộ ra chút vẻ hứng thú: “Tập đoàn Niết Bàn? Ngược lại có chút ý tứ...”
Trong lòng phu nhân hiểu rõ, người như Du Dực nếu không lấy được thành ý đủ nặng thì tuyệt sẽ không bỏ qua cho bà ta, nhưng bà ta không muốn chết ở đây.
Bà ta nói: “Đó là công ty của tôi, giá niêm yết trên thị trường là mười tỉ USD, cậu thả tôi ra, tôi... sẽ nhường nó lại cho cậu.”
“Nghe có vẻ không tệ, nhưng mà tôi dựa vào cái gì để tin tưởng bà, không lẽ bà là chủ tịch của Niết Bàn sao?”
“Cậu có mang di động đúng không, tôi cho cậu một số điện thoại di động, cậu hãy đi tìm người này.” Hạ Như Sương nhanh chóng đọc một dãy số ra.
Du Dực nhếch môi cười, ánh mắt hoa đào lóe lên một vẻ hung ác: “Được, tôi đồng ý!”
Nói xong ông lập tức nhảy từ cửa sổ xuống, thanh âm lạnh lẽo như băng vọng lại: “Tạm thời tha cho bà một mạng, chờ tôi làm rõ sẽ lại tới, nếu dám lừa tôi thì ngày đó chính là ngày giỗ của bà.”