Chương 262 : Ngay tới bà ấy mà cũng dám ức hiếp, các người chán sống rồi à?
Bộp, Yến Thanh Ti đập lên bàn, cô lạnh lùng đảo mắt nhìn bà Vương: “Nhìn lầm thì sao, nói các người đấy thì sao? Dựa vào thế lực ức hiếp người khác đấy thì sao? Bác gái của tôi là thái hậu nương nương của Nhạc thị, các người là cái quái gì, cho bà mượn trang sức, đó là coi trọng bà, con mẹ nó, đừng có không biết xấu hổ như vậy.”
Nhạc phu nhân đứng cạnh trợn tròn mắt nhìn Yến Thanh Ti, dần dần dựa gần vào cô.
Bà Vương cả giận mặt đỏ tía tai: “Cô cô cô...........”
Yến Thanh Ti vênh váo: “Tôi làm sao, đừng có mà ở đây làm bẩn mắt tôi nữa, cút mau đi..... Không cút thì mai tôi sẽ khiến nhà họ Vương các người táng gia bại sản đấy có tin không?”
“Tôi vốn tưởng Nhạc phu nhân bà là người thấu tình đạt lí, hóa ra tôi nhìn lầm rồi, chúng ta đi.”
Bà Vương kéo theo đồng bọn của bà ta giận đùng đùng rời khỏi đó.
Nhạc phu nhân ngẩn người nhìn Yến Thanh Ti: “Chúng ta.......”
Yến Thanh Ti đứng dậy, đeo kính lên: “Bác gái, bác ở đây đợi, trông đồ giúp con, con đi một lát rồi quay lại ngay.”
Nhạc phu nhân tưởng cô muốn đi, bà hỏi: “Cô đi đâu thế?”
Yến Thanh Ti cười: “Lấy vòng thật của bác về, bác tưởng con sẽ thật sự để bác chịu thiệt như vậy chắc.”
Yến Thanh Ti đi rất nhanh, Nhạc phu nhân muốn gọi cô lại cũng không gọi được, nhìn theo bóng lưng cô, nói: “Tôi... thật ra tôi không lấy lại được cũng không sao mà.”
Dưới hầm để xe của trung tâm thương mại, bà Vương nghi hoặc nói: “Chắc không cầm nhầm chứ, hai bộ trang sức đó bên ngoài nhìn vào cũng khá giống nhau, chắc không cầm cái thật đưa cho bà ta chứ.”
“Chắc không thể thế đâu.........”
“Nhưng tôi thấy con tiểu tiện nhân đấy nói giống thật lắm, nếu là giả, Nhạc phu nhân có chịu thiệt được không?”
Mấy người đó đang túm tụm lại nói xem không biết là đã đưa cái thật hay cái giả cho Nhạc phu nhân thì nghe thấy một âm thanh vang lên: “Chậc chậc chậc, xem tôi nghe thấy cái gì này?”
Mấy người đó ngoảnh lại thấy Yến Thanh Ti như thấy quỷ: “Cô..............”
Yến Thanh Ti nhét điện thoại vào túi, đi tới: “Ngay đến mẹ của c Thính Phong các bà cũng dám ức hiếp, các bà chán sống rồi hả?”
Lúc này bà Vương mới hiểu ra: “Con khốn này, ban nãy mày lừa tao?”
Yến Thanh Ti nhếch mày: “Không thì sao nghe được lời nói thật của bà?”
Trong tình huống ban nãy, nếu có ép hỏi cũng không lấy lại bộ trang sức được, nên cô đành phải dùng chút thủ đoạn này thôi.
Bà Vương thẹn quá hóa giận, liếc mắt ra lệnh cho mấy người kia: “Cho nó nếm mùi đi.”
Trước khi mấy bà già kia kịp lao tới, Yến Thanh Ti bất thình lình đã tóm được tóc bà Vương, đạp một phát vào chân của bà ta, nháy mắt đã ấn bà ta xuống đất: “Con mẹ nó, các người dừng lại hết cho tôi.”
Yến Thanh Ti cưỡi lên người bà Vương, cô cười ngọt ngào: “Vội gì chứ? Tôi còn chưa nói hết mà.”
Yến Thanh Ti lấy từ trong túi ra một cái bình gì đó, lắc lắc trước mặt bà Vương: “Bà có biết tôi đang cầm cái gì đây không?”
Vương phu nhân bị nắm tóc, da đầu đau rát: “Con khốn này, buông tao ra.”
Yến Thanh Ti chầm rãi nói: “Axit đấy.”
Chỉ hai từ thôi cũng khiến bà Vương im bặt, những người khác cũng không dám ho he gì nữa.
“Mày muốn làm gì, mày đừng có làm bậy...........”
Yến Thanh Ti từ từ mở nắp: “Bà nói xem, bộ mặt già nua như con lừa đá này của bà, nếu bị tôi tạt axit lên cũng coi như tôi phẫu thuật thẩm mỹ giúp bà luôn đấy nhỉ, khỏi cần cảm ơn tôi, tôi chỉ thích làm việc tốt thôi.”
Vương phu nhân sợ tới nỗi mặt mũi trắng bệch: “Không, đừng, đừng mà........”
Yến Thanh Ti chầm chậm nói: “Tôi đếm đến ba, nếu không lấy bộ trang sức thật ra đây, tôi sẽ tạt cái này lên mặt bà, để tôi xem bà muốn bộ nữ trang đó hay khuôn mặt này đây?”
-----------
Yến thổ hào: Bị bồ với mẹ đẻ liên thủ cướp đất diễn, một người đẹp trai như tôi nên làm thế nào để xông ra đây?