Chương 213: Người của tôi, ai dám đụng
Trong nháy mắt cô bỗng nhớ lại vụ án thông dâm ba năm trước, khi cảnh sát, phóng viên đổ xô đến kì thật khi đó là khoảng khắc khó khăn nhất đời cô, cô chỉ có thể dùng sự vô liêm sỉ, đê tiện để làm vũ khí tự vệ cho bản thân mình, cứ thế kiên trì cho đến hiện tại.
Yến Thanh Ti biết ngày đó nếu Nhạc Thính Phong không phối hợp cô, cô không thể nào một mình vượt qua cửa ải khó khăn đó, hóa ra người đàn ông đã dây dưa với cô nhiều năm như vậy.
Yến Thanh Ti nhìn Nhạc Thính Phong bước tới, anh ta không nhìn cô mà nhìn chằm chằm vào ông Lạc, ánh mắt sắc bén nháy mắt đã đè ép dáng vẻ bệ vệ của ông ta xuống. Khi anh ta mà bày ra khí thế của mình thì không ai có thể so được với anh ta, kể cả những người từng trải như ông Lạc,
Sắc mặt hai cha con nhà họ Lạc nhanh chóng biến thành màu gan heo khi nghe thấy giọng của Nhạc Thính Phong, nhất là Lạc Cẩm Xuyên, anh ta nhìn Yến Thanh Ti với một ánh mắt phức tạp.
Trong lúc Yến Thanh Ti vẫn đang ngây người nghĩ về những chuyện trước đây, cô đã bị Nhạc Thính Phong kéo mạnh vào ngực, một bờ ngực ấm áp và vững trãi. Yến Thanh Ti ngẩng đầu nhìn đường cong hoàn mỹ của chiếc cằm và nụ cười mỉm kiêu ngạo lạnh lùng của anh ta.
Lãnh Nhiên bị Nhạc Thính Phong đẩy ra, lung lay hai cái mới đứng vững được, xoa xoa đầu rồi ngoan ngoan đứng bên cạnh quan sát.
Nhìn tình hình, hai cha con nhà họ Lạc nháy mắt liền hiểu, hèn chi Yến Thanh Ti lại có cái gan không coi ai ra gì như vậy, hóa ra là có Nhạc Thính Phong làm chỗ dựa, cô ta là người phụ nữ của Nhạc Thính Phong.
Ông Lạc âm thầm hối hận, Lạc gia bọn họ ở Lạc Thành tuy coi như có chút mặt mũi nhưng muốn so sánh với Nhạc gia thì không đáng để nhắc tới. Nháy mắt đổi thành gương mặt tươi cười: “Không nghĩ cháu cũng tới, đúng là niềm vui ngoài ý muốn.”
Là một người từng trải ông ta biết cách giao tế thế nào để thu được nhiều lợi ích nhất, nhanh chóng đem lý do Nhạc Thính Phong đến đây hôm này chuyển thành đặc cách tới tham gia bữa tiệc mừng của Lạc gia.
Ông ta gọi Nhạc Thính Phong một tiếng 'cháu' là muốn nhắc nhở anh ta dù sao ông ta cũng là trưởng bối, anh ta là vãn bối. Lạc gia đã muốn cúi đầu không đề cập tới chuyện này nữa hy vọng Nhạc Thính Phong cũng có thể buông tay không cần lại gây khó dễ cho Lạc gia. Bậc thang* bọn họ cũng chuẩn bị xong rồi, chỉ chờ Nhạc Thính Phong đặt chân xuống thôi.
*Khi xảy ra tranh cãi, nếu không muốn cuộc tranh cãi cứ mãi tiếp tục, một trong hai bên sẽ tìm một cái cớ để hòa hoãn, cái cớ này được ví là bậc thang,
Nếu theo lẽ thường, để tránh ảnh hưởng tới lợi ích kinh doanh, khi có vấn đề người ta hay ngồi lại với nhau để tìm ra phương án giải quyết, nếu đối phương đã đồng ý hạ mình, bên kia sẽ thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện mà thuận theo ý hai cha con nhà họ Lạc. Nhưng Nhạc Thính Phong từ trước tới giờ chưa bao giờ làm việc theo lẽ thường.
Nhạc Thính Phong một cước đạp vỡ bậc thang mà ông ta đã bày sẵn cho anh: “Lạc đổng* vừa rồi oai lắm cơ mà, người của tôi, ông cũng dám đụng?”
*Đổng trong đổng sự trưởng, là thành viên chủ chốt của hội đồng quản trị của một tập đoàn.
Người ta gọi anh là cháu, anh gọi người ta là đổng sự trưởng, chẳng khác gì đang nói thẳng với ông ta, đừng có mà chèo kéo tôi, chúng ta không thân đến thế.
Mọi người trong bữa tiệc lại bắt đầu xầm xì, trán ông Lạc cũng bắt đầu chảy mồ hôi lạnh, nghe đồn Nhạc Thính Phong là một kẻ ngạo mạn, coi trời bằng vung đã lâu nhưng ngày hôm nay mới được tận mắt chứng kiến.
Thấy cha mình bị người khác làm cho khó xử, Lạc Cẩm Xuyên liền mở miệng nói: “Nhạc thiếu, đều là hiểu lầm thôi... cha tôi cũng không muốn gây khó dễ với...cô Yến...?”
Lạc Cẩm Xuyên vốn định nói là Yến Thanh Ti nhưng nhìn vào đôi mắt sâu hun hút của Nhạc Thính Phong bèn nhanh chóng đổi thành cô Yến.
Ông Lạc cũng vội vàng nói đế theo: “Đúng vậy, đúng vậy, chỉ là hiểu lầm, người trẻ tuổi mà... nỏng nảy cạnh khóe nhau một chút thôi...là tôi hiểu lầm cô Yến.”
Thắt lưng Yến Thanh Ti bị Nhạc Thính Phong siết chặt cứng như sắp bị chắt đứt đến nơi. Cô hít một hơi, mỉm cười: “Sao lại là hiểu lầm được? Ngài Lạc đây vừa rồi không phải yêu cầu công ty đại diện của tôi đứng ra công khai xin lỗi và giải thích sao, hay lắm, đúng lúc ông chủ tôi cũng có mặt ở đây, ngài có điều kiện gì thì cứ nói, ông chủ tôi dễ nói chuyện lắm.”