“Đã xem thường chúng tôi thế thì sao bà còn muốn gả con gái bà cho chồng tôi, rõ ràng bà cũng xem thường anh ấy.”
Mộ Dung Miên véo lấy má Quý Miên Miên: “Tuy người ta xem thường chồng em, nhưng lại nhìn trúng tiền của chồng em đó!”
Phu nhân Jones vội vàng giải thích: “Không... cô không có ý đó, Randy, là do cô quá tức giận, xin lỗi cháu, lúc nãy là do cô không kiểm soát được lý trí của mình.”
Mộ Dung phu nhân ghét bỏ nói: “Với hạng lẳng lơ như bà chúng tôi còn không thấy dơ bẩn, vậy mà bà lại dám ghét bỏ con tôi, có tin ngày mai tôi đem hình khỏa thân con gái bà dán đầy nước Anh này không?”
Mộ Dung Miên cười: “Đừng có đánh chủ ý lên nhà Mộ Dung nữa, nếu không đừng nói đến chuyện làm đệ nhất phu nhân, ngay cả cuộc sống quý bà của bà cũng sẽ kết thúc nhanh thôi.”
“Chúng ta đi!”
Quý Miên Miên hỏi Mộ Dung phu nhân: “Mẹ, mẹ chắc là không đuổi bà ta đi chứ? Phía trước không xa là toilet nữ, hay để con nhét đầu bà ta vào bồn cầu, mẹ thấy sao?”
Mộ Dung phu nhân: “Con không thấy cô ta dơ bẩn à?”
“Hả?”
Mộ Dung phu nhân nói: “Nhét đầu cô ta vào bồn cầu, bộ con không muốn người tác xài cái toilet đó nữa sao?
“Khụ khụ, mẹ à, mẹ nói rất đúng, con nghe theo mẹ.”
Bóng dáng ba người càng đi càng xa, còn về sự sống chết của Mộ Dung Chí Hoành, Mộ Dung Thúy Đình và phu nhân Jones có vào thăm ông ta hay không, đối với họ mà nói thì không còn quan trọng nữa, dù sao cũng gây chẳng ảnh hưởng đến việc gì.
Mộ Dung Thúy Đình bò từ dưới đất lên, châm chọc: “Hừ, não bà dùng để làm cảnh à, xem ra bà đừng hòng vào được cửa nhà Mộ Dung, năm xưa bà có mắt không tròng, bây giờ muốn dâng tới người cũng chẳng thèm.”
Jones phu nhân: “Tôi không tốt, của cô chắc tốt nhỉ?”
Mộ Dung Thúy Đình bĩu môi không nói gì.
Jones phu nhân nói: “Mộ Dung Miên trở nên thế này chắc chắn là bị Mộ Dung phu nhân chỉ đạo, chỉ cần bà ta không ngăn cản, tôi tin Mộ Dung Chí Hoành sẽ có cách thuyết phục Randy.”
Mộ Dung Thúy Đình khinh thường nói: “Cho nên bà muôn giết bà ta?”
Phu nhân Jones sờ lên khuôn mặt bị thương: “Bên cạnh Mộ Dung phu nhân còn có Quý Miên Miên, có cô ta đứng chắn trước mặt, cô đừng hòng làm được gì!”
Mộ Dung Thúy Đình biến sắc: “Ý của bà là muốn khử Quý Miên Miên và Văn San?”
Phu nhân Jones cười, dáng vẻ của bà ta vốn dĩ rất đẹp nhưng tiếc là hai bên mặt bị đánh đển sưng đỏ, khi cười nhìn rất kỳ dị.
Mộ Dung Thúy Đình rùng mình một cái.
Phu nhân Jones đợi bên ngoài phòng cấp cứu cho đến khi đèn tắt, bác sĩ đẩy Mộ Dung Chí Hoành ra, bà ta kiên nhẫn ngồi đợi cho tới khi ông ta tỉnh lại.
Sau đó, đóng cửa, không ai biết bà ta nói gì với Mộ Dung Chí Hoành.
…
Trên đường về nhà, Mộ Dung phu nhân lấy điện thoại ra: “Đem tung hết những tấm hình khỏa thân của Jessica lên mạng, đồng thời in ra phát trên các đường phố.”
Quý Miên Miên kinh ngạc: “Không phải mẹ nói nếu như phu nhân Jones dám giở trò mẹ mới dán hình con gái bà ta, sao bây giờ mẹ lại dán rồi?”
“Ừ, nhưng lời mẹ nói không tính, không được sao?”
Quý Miên Miên liên tục lắc đầu: “Dĩ nhiên là được, mẹ làm rất đúng!”
Mộ Dung phu nhân vỗ vai cô: “Về sau, nếu nó có ngoại tình, nên nhớ không được khóc, không được gây sự, những việc đó đều vô ích, việc đầu tiên cần làm là thu thập chứng cứ, sau đó nắm lấy gia nghiệp.”
Mộ Dung Miên đen mặt, ôm lấy Quý Miên Miên vào lòng: “Đừng nghe mẹ nói bậy.”
Quý Miên Miên lộ ra cái đầu nhỏ nhắn từ lòng anh, cười hi hi nói: “Mẹ nói đúng, nhưng con tin anh ấy mãi mãi sẽ không bao giờ phản bội con đâu.”