Chương 272: Nỗi phiền muộn của Tần ảnh đế.
Vị trí đã được sắp xếp xong, Yến Thanh Ti đứng trước máy quay, chuyên viên trang điểm đang giúp cô trang điểm lại. Cô liếc mắt nhìn Tần Cảnh Chi đang đứng cách cô vài bước, năm tháng đã lưu lại trên người người đàn ông này một loại khí chất trầm ổn, bình thản có cảm giác rất xa xôi không thể nào với tới.
Yến Thanh Ti mỉm cười, trên đời này có rất nhiều loại đàn ông nhưng có thể giống như Tần Cảnh Chi lại không có mấy người? Chẳng trách lại có thể khiến một cô gái trẻ như Tằng Khả Nhân mê như điếu đổ.
Đạo diễn Phùng chê dàn cảnh bố trí không thích hợp, yêu cầu trợ lý trường quay mau chóng bố trí lại. Tần Cảnh Chi mặc bộ long bào đi tới gần cô: “Cô vừa nhìn trộm tôi?”
Chuyên viên trang điểm xong liền lập tức rời đi, Yến Thanh Ti sờ sờ chiếc trâm cài trên đầu, miễn cưỡng nói: “Chú đừng có mà nghĩ nhiều, tôi không có nhìn trộm mà đang nghiên cứu chú.”
Tần Cảnh Chi cảm thấy thú vị: “Thế nguyên cứu ra được cái gì rồi?”
Yến Thanh Ti bỗng nhớ tới Tằng Khả Nhân, ngẩng đầu nhìn gương mặt ấm áp dịu dàng của Tần Cảnh Chi: “Nghiên cứu ra... bảo đao của chú còn chưa có cùn đâu ha.”
Tần Cảnh Chi sửng sốt: “Có ý gì?”
Yến Thanh Ti nháy mắt với anh ta: “Ý ở mặt chữ chú à!”
Đúng lúc này, dàn cảnh đã bố trí xong, đạo diễn hô bắt đầu. Phân cảnh này là phân cảnh mới được cho thêm, hai người đã từng diễn chung với nhau mấy lần nên nhập vai khá nhanh chóng, nếu không có vấn đề gì thì chỉ cần quay một lần là xong. Mọi người trong đoàn đều thích cảnh quay của hai người, bởi vì không chỉ đẹp mắt mà quan trọng nhất vẫn là ...quay nhanh!
Quay xong ánh mắt tràn đầy tình cảm của Tần Cảnh Chi, đạo diễn lớn tiếng hô thông qua.
Yến Thanh Ti nằm trong lòng Tần Cảnh Chi, nói: “Chú, có thể buông tay ra được rồi đây.”
Tay Tần Cảnh Chi vẫn đặt ngang hông cô, giữ chặt lấy cô, cười cười: “Lúc này, cô nên tiện thể mà quyến rũ tôi chứ?”
Yến Thanh Ti vẫn giữ nguyên tư thế kì quái nằm trong lòng Tần Cảnh Chi, khiến không ít người tò mò liếc mắt nhìn trộm, cô trợn mắt nói với anh ta: “Thế này là chú đang muốn tranh với cháu trai của mình sao?”
Tần Cảnh Chi cười phá lên: “Scandal của cô với Cận Tuyết Sơ hot như vậy mà không thấy thằng cháu của tôi làm cái gì, xem ra... hai người cũng đi đến hồi kết rồi nhỉ.”
“Chú à, cháu nghĩ chú không có khiếu kể chuyện cười đâu.”
Phó đạo diễn lúng túng gọi: “Thầy Tần, cảnh tiếp theo là cảnh của ngài đấy.”
Tần Cảnh Chi có chút tiếc nuối buông Yến Thanh Ti ra, trước khi đi còn nhẹ nhàng để lại một câu: “Nói thật, tôi đang rất háo hức với cảnh quay ngày mai.”
Yến Thanh Ti nhíu mày, ngày mai? Mai diễn cảnh gì?
Vừa quay người lại liền thấy Tằng Khả Nhân mặt mũi trắng bệch nhìn cô, Yến Thanh Ti trợn trắng mắt, xem ra lại bị coi là hồ ly tinh rồi.
...
Ngày hôm sau, đạo diễn đưa cho Yến Thanh Ti một tờ kịch bản của phân cảnh mới được thêm vào - cảnh giữa cô, Tần Cảnh Chi và Tằng Khả Nhân, nhìn hết kịch bản cô mới biết được ý câu nói ngày hôm qua của Tần Cảnh Chi là gì, mẹ cái lão già biến thái này.
Đạo diễn hô chuẩn bị, Yến Thanh Ti buông kịch bản đứng dậy.
Nhạc Thính Phong vừa xuống máy bay liên chạy thẳng đến phim trường, nghĩ bụng Yến Thanh Ti mà nhìn thấy anh ta chắc chắn sẽ rất vui vẻ?
Kết quả vừa đặt chân tới phim trường liền đập vào mắt cảnh Yến Thanh Ti liếc mắt đưa tình với Tần Cảnh Chi, tình chàng ý thiếp ôm ấp nhau, không biết hai người họ nói câu gì mà Tần Cảnh Chi đột nhiên cúi đầu xuống hôn cô.
Nhạc Thính Phong, cmn!!!!