Yến Thanh Ti còn chưa dứt lời, Hạ lão thái đã đè tay cô lại: “Chuyện của người lớn, trẻ con đừng xen vào, ăn cơm.”
Hạ An Lan xoa đầu cô một cái: “Ăn cơm đi.”
Hạ lão gia tức giận nói: “An Lan, nói rõ ràng xem chuyện gì xảy ra?”
Sắc mặt Hạ An Lan lạnh xuống: “Ba không cần phải hỏi nhiều như vậy.”
“Con...”
“Con ăn xong rồi, đi trước.”
Hạ An Lan đúng dậy, nói với Yến Thanh Ti: “Thanh Ti, lát nữa thư kí của bác sẽ mang đến mấy tài liệu để con kí.”
“Con? Con kí cái gì?”
Hạ An Lan véo véo mặt cô: “Bảo con kí thì con cứ kí đi, bác không hại con.”
“Ây, vậy cũng được, tạm biệt bác.”
“Tạm biệt.”
Hạ lão gia nói với Hạ lão thái: “Bà nhìn xem, sao nó lại như thế? Sao nó có thể đánh người...”
Hạ lão thái từ từ nói: “Từ nhỏ đến lớn ông đã thấy An Lan làm sai chuyện gì chưa?”
“Cái này...”
Con của hai cụ từ nhỏ đến lớn đúng là chưa hề khiến hai cụ bận lòng, cái này đồng nghĩa với việc những chuyện Hạ An Lan làm đều đúng, cho dù đánh người thì bên có lỗi... cũng là đối phương.
Hạ lão gia nhìn về phía Hạ như Sương, nó... làm sai cái gì?
Bữa cơm này Yến Thanh Ti ăn không nổi nữa, cô không có thói quen để người khác chịu tội thay cho mình.
Nhiều lần cô muốn nói nhưng đều bị Hạ lão thái cản lại.
Ăn cơm xong, Hạ lão thái để Yến Thanh Ti đẩy bà ra vườn hoa dạo vài vòng. Ra đến ngoài, Yến Thanh Ti nói: “Bà ngoại, là con đánh Hạ Như Sương, bác Lan chỉ tát bà ta một cái thôi. Chính con là người tát nốt bên còn lại, còn trói bà ta treo ngoài cửa sổ, chuyện này do con làm, không liên quan gì đến bác Lan cả.”
Hạ lão thái ngược lại có chút nhạc nhiên, cười nói: “Con thật đúng là... lợi hại nha. Nhưng mà sao lại không có liên quan đến bác con, bác con cũng đánh mà?”
“Không phải... bác con chỉ tát một cái thôi.”
Hạ lão thái kéo tay Yến Thanh Ti, nói: “Đấy cũng là đánh đấy thôi, cho nên bác con nhận cũng chẳng sai.”
Yến Thanh Ti gãi đầu: “Nhưng mà con mới là...”
“Đấy là bác của con, bác trai bảo vệ cháu gái là chuyện không nên sao?”
“Con là người dám làm dám chịu, không có thói quen để người khác chịu tội thay.”
Hạ lão thái xoa mặt Yến Thanh Ti: “Đấy là bác con, không phải người khác.”
Yến Thanh Ti sửng sốt một lúc, sau đó mới ôm lấy Hạ lão thái rên rỉ: “Xong rồi, mọi người cứ cưng chiều con như thế, sau này con sẽ ngày càng xấu tính hơn, càng không kiêng nể gì mà gây tai họa khắp nơi mất.”
Hạ lão thái xoa đầu Yến Thanh Ti: “Không sao cả, con có xấu nữa thì bà ngoại vẫn thương con.”
...
Buổi sáng, Nhạc Thính Phong theo lệ đi tới Hạ gia, chơi đấu địa chủ với Yến Thanh Ti và Hạ lão thái, Yến Thanh Ti bèn nói với anh chuyện tốt cô đã làm.
Nhạc Thính Phong đấm ngực dậm chân: “Làm chuyện xấu mà không gọi anh. Bà ngoại, con cũng phải vào ở chung.”
Hạ lão thái cười ha hả nói: “Được nha, chỉ cần bác con đồng ý thôi.”
Nhạc Thính Phong đau khổ rên lên một tiếng, cái này còn khó hơn lên trời!
Buổi trưa hai cụ đi nghỉ trưa, Nhạc Thính Phong trở về khách sạn xử lí chút chuyện.
Lúc Yến Thanh Ti trở về phòng lại trùng hợp đụng phải Hạ Như Sương, cô cố ý khiêu khích nói: “Không ngờ Du phu nhân lại kiên cường như vậy, thật khiến người ta bội phục.”
Yến Thanh Ti cười xấu xa: “Xem ra đúng như bà nói rồi, tôi chính là người được voi lại đòi tiên. Nếu bà vẫn ở tại nhà này vậy thì sau này... tôi sẽ chăm sóc bà thật tốt, đảm bảo sẽ khiến bà thoải mái, hài lòng.”