Chương 476 :Ông ta không xứng với bác
Yến Thanh Ti ngẩng đầu giương đôi mắt đỏ lừ nhìn Nhạc phu nhân hỏi: “Nhạc gia lừa cưới bác về, Nhạc Bằng Trình lại cặn bã đáng chết như vậy, tại sao bác không ly dị? Bác... chả lẽ hai cụ không quan tâm sao?
Nhạc phu nhân thở dài một hơi: “Có quan tâm, làm sao có thể bỏ mặc bác được? Lúc đó bác cũng có nghĩ tới ly dị, cảm thấy chỉ cần liếc nhìn thấy hai người họ một cái thôi cũng có thể bị mù luôn. Để có thể ly dị thậm chí bác còn tuyệt thực, nhưng... lúc đó, bác lại đang mang thai, nó còn là nòi giống của Nhạc gia thì sao bọn họ có thể đồng ý cơ chứ? Huống hồ thời đó, ly dị chính là... tai tiếng.”
Yến Thanh Ti siết chặt nắm tay, chả trách Nhạc Bằng Trình lại như vậy, hóa ra là cùng một lò ra cả, dột từ nóc dột xuống, thế hệ trước của Nhạc gia đã như vậy còn mong ông ta tử tế sao?
Tâm tình Nhạc phu nhân lúc này đã khá hơn một chút, bà nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc của Yến Thanh Ti, giống như là đang kể chuyện cho con gái nghe vậy.
Nhạc phu nhân cười khổ một tiếng nói: “Nhà mẹ đẻ bác lúc đó liền lập tức trở mặt với Nhạc gia, hai nhà đấu đến túi bụi. Nhưng trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, nhất là những gia tộc có hiềm khích với hai nhà. Dù sao bác cũng là người đã trưởng thành, gia đình bảo vệ bác nhiều năm như vậy, bác càng không thể để chuyện của mình làm Tô gia yếu đi. Huống hồ, bác đã làm mẹ, tất nhiên phải lo lắng cho đứa bé của mình chứ.”
“Nếu như li dị, đây chẳng phải điều mà đôi cẩu nam nữ kia trông ngóng sao? Chả lẽ bác phải ngoan ngoãn nhìn Nhạc Bằng Trình cưới con tiện nhân kia về, nhìn con trai bác gọi con tiện nhân kia là mẹ, nhìn bọn họ cướp đi mọi thứ của con trai bác sao?”
Nhạc phu nhân lắc đầu: “Bác không thể, bác phải suy tính cho con trai mình, suy tính cho tiền đồ của nó. Nhạc gia đã thiếu nợ bác thì phải dùng cả gia tộc để bồi thường cho con trai của bác. Bác không rời khỏi Nhạc gia, cũng không cần phải ly dị với ông ta, chỉ cần bác vẫn là phu nhân của Nhạc gia thì Nhạc Bằng Trình với Đinh Phù đừng mong đạt được nguyện vọng.”
Yến Thanh Ti nhẹ giọng hỏi lại: “Sau đó thì sao ạ?”
“Sau đó, chờ tới khi xác định đứa bé trong bụng bác là con trai, Tô gia với Nhạc gia quyết định ngồi lại đàm phán với nhau. Cha bác tạo áp lực bắt Nhạc gia phải đồng ý “lưu đày” Nhạc Bằng Trình ra nước ngoài, vĩnh viễn không được trở về. Thực tình thì lúc đó, Nhạc gia cũng đã hoàn toàn thất vọng với Nhạc Bằng Trình. Cái loại đàn ông như vậy thì làm gì có tiền đồ, còn trông mong ông ta có thể khôi phục Nhạc gia hay sao? Cho nên họ lập tức đồng ý, dù sao thì bọn họ cũng đã có cháu trai, con trai có hay không cũng không quan trọng.”
Năm đó, Tô lão thái gia chỉ để lại một câu nói: Muốn con trai các người về nước, cũng được, là thi thể thì được.
Nhạc gia chột dạ, tự biết bản thân có lỗi với Tô gia, suy tính một chút liền lập tức tống Nhạc Bằng Trình đi “lưu đày”.
Toàn bộ câu chuyện năm xưa được Nhạc phu nhân chậm rãi kể lại cho Yến Thanh Ti nghe.
Lúc ban đầu khi Yến Thanh Ti mới quen Nhạc phu nhân, cô chỉ thấy bà là một người phụ nữ ngây thơ hồn nhiên, cả đời thuận buồm xuôi gió. Trước khi kết hôn là một đại tiểu thư được mọi người chiều chuộng sủng ái, sau khi kết hôn thì là người quý phu nhân có cuộc hôn nhân hạnh phúc. Nhưng bây giờ cô mới biết, thì ra ai cũng có câu chuyện buồn của riêng mình.
Bà đã trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, lại gặp phải một ả tiện nhân đê tiện vô sỉ đến như vậy nhưng vẫn giữ được một tấm lòng trong sáng, đây mới là điều đáng quý nhất.
Yến Thanh Ti nhìn Nhạc phu nhân, khẽ nói: “Bác à, bác tốt lắm, chỉ có hạng người có mắt không tròng như ông ta không xứng đáng có được bác.”
Nhạc phu nhân chính là một viên ngọc quý, chỉ tiếc là số phận long đong, không gặp được được người biết quý trọng bà.
Loại người cặn bã như Nhạc Bằng Trình, ngay cả xách giày cho bà cũng không xứng.