Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 1888: Chương 1888: Ta không muốn chơi với ngươi từ từ




Mộ Dung Miên liếc mắt nhìn loài bò sát ghê tởm trong hòm, sau đó lại liếc mắt nhìn Mộ Dung phu nhân rồi xoay người đi trở về.

Phu nhân Jones cầm lấy giấy chuyển nhượng cổ phần, nhìn chữ kỹ phía trên, cười lớn lên: “Ha ha ha... Cuối cùng đã lấy được, cuối cùng đã lấy được.”

Mộ Dung Miên nhìn phu nhân Jones trong cơn điên cuồng, bình tĩnh nói: “Thuốc giải.”

Phu nhân Jones đột nhiên xoay người, giờ phút này ngũ quan bà ta vặn vẹo, trong đôi mắt lóe ra điên cuồng: “Muốn thuốc giải? Chậc, tôi đúng là không nhìn lầm người, cậu quả nhiên là... người con tốt, mẹ cậu vì cậu vắt óc tìm mưu kế giúp cậu có được Mộ Dung gia, tình cảm của cô ta đối với cậu rốt cuộc cũng không có phí công, phí sức.”

“Được a, trước tiên cậu đem cái này tiêm vào trong cơ thể của mình, tôi nhất định sẽ cho cô ta thuốc giải.”

Nói xong, Jones phu nhân từ trong túi tiền móc ra một cái ống tiêm, bên trong đã có bốn năm milimet chất lỏng trong suốt, bà ta vung lên tay vứt xuống cạnh chân Mộ Dung Miên.

Lạch cạch một tiếng, ống tiêm lăn vài vòng, cuối cùng dừng ở chỗ cách Mộ Dung Miên chưa đầy một thước.

Mộ Dung Miên thản nhiên nhìn, cũng không cúi xuống nhặt, Mộ Dung phu nhân ở bên kia hô: “Con mau đi đi, đừng có quan tâm cái gì, đi mau đi...”

Mộ Dung Miên vẫn không nhúc nhích, phu nhân Jones cười hì hì nói: “Cậu yên tâm, đây không phải là thứ gì chết người, tôi còn trông chờ cậu và con gái tôi kết hôn nữa mà, làm sao lại muốn mạng cậu đây? Chỉ cần cậu đem chất lỏng này tiêm vào bên trong cơ thể, đừng nói tới chuyện mẹ cậu, tôi còn có thể cho cậu rất nhiều thứ mà cậu không thể tưởng tượng tới.”

Phu nhân Jones mê hoặc Mộ Dung Miên, ánh mắt của bà ta có chút điên cuồng làm cho người ta nghĩ đến loài rắn độc trong sa mạc.

Mộ Dung Miên khiêu mi, thản nhiên nói: “Ma túy.”

Anh không cần lãng phí thời gian suy nghĩ nhiều, anh nhìn một cái là có thể thấu âm mưu của phu nhân Jones.

Jones phu nhân than thở một tiếng: “Chậc, cậu cũng thật thông minh, cậu thật sự là người thanh niên mà tôi thấy thông minh nhất, nếu như cậu không phải là con trai của Văn San, tôi nghĩ sắp tới chúng ta có thể làm bạn bè, nhưng không sao, hiện tại cũng có thể bắt đầu làm bạn bè, đợi đến khi chồng tôi ngồi được lên vị trí kia, tôi có thể cho cậu rất nhiều tiện nghi, tỷ như cậu có thể làm thị trưởng thành phố Sheffield.”

Người nghiện ma túy là dễ dàng khống chế nhất, phu nhân Jones căn bản không có cách nào khiến cho Mộ Dung Miên nghe theo mình, cho nên bà ta chỉ có thể nghĩ ra biện pháp này. Ma túy kiểu mới này do bà trả giá cao mới lấy được, một lần nghiện, cai cả đời cũng không xong, chỉ cần Mộ Dung Miên dùng, vậy sau này anh nhất định sẽ bị khống chế.

Phu nhân Jones cố gắng dùng một chút lợi ích không thể tưởng được để hấp dẫn Mộ Dung Miên, thế nhưng những thủ đoạn này của bà đối Mộ Dung Miên lại không có tác dụng.

Mộ Dung Miên xoay người lại nhặt cái ống tiêm kia, Mộ Dung phu nhân kinh hãi hô lên: “Randy, không được nhặt, không được, con đi mau...”

Anh làm ngơ như không nghe thấy, nhặt lên cái ống tiêm kia, thản nhiên nói: “Tôi bỗng nhiên nghĩ đến một biện pháp.”

“Cái gì?”

Mộ Dung Miên hướng về phía phu nhân Jones cười một tiếng. Nụ cười kia khiến cho phu nhân Jones cảm thấy sau lưng đột nhiên lạnh lẽo.

“Cậu... Cậu muốn làm cái gì?”

“Chẳng qua là làm chuyện bà muốn làm mà thôi.”

Phu nhân Jones nhìn thấy Mộ Dung Miên để hũ tro cốt xuống, xắn tay áo lên để lộ ra một đoạn cánh tay, bà ta cho rằng Mộ Dung Miên thật sự muốn tiêm vào người mình, lại không nghĩ, Mộ Dung Miên đột nhiên xông lại khiến cho bà ta không phản ứng kịp, một tay đè bà ta xuống đất.

“Cậu muốn làm gì, cậu không nên làm loạn, thuốc giải của mẹ cậu vẫn ở trong tay tôi, a...”

Phu nhân Jones phát ra một tiếng thét hoảng loạn đến chói tai, một chút đau nhói trên cổ, bà ta cảm giác được chất lỏng lạnh như băng chạy vào trong cơ thể mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.