Chương 925
Yến Thanh Ti không biết rốt cuộc giờ cô đang vui hay thấy chua xót nữa, những gì cô đã trải qua có lẽ người khác vĩnh viễn không bao giờ có thể tưởng tượng được. Trước đây, khi cô cần giúp đỡ, không có ai chịu đưa tay ra với cô cả. Hiện tại, cô thật sự đã không cần người khác nữa rồi, vì cô cũng đã có được người trân trọng và yêu thương cô, sự xuất hiện của Hạ An Lan kì thật cũng không mang đến cho cô quá nhiều vui mừng. Đại khái... ngoài cảm giác vui sướng cùng chua xót ra, nhiều hơn chắc là... không còn cảm thấy tiếc nuối nữa.
Nếu như tới lúc chết cô vẫn chưa tìm ra được thân thế của mẹ, cô sẽ ân hận cả đời mất. Nhưng hiện tại, sự tiếc nuối này cuối cùng cũng có thể sớm xóa nhòa rồi. Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng khi cô kịp phản ứng lại mới phát hiện mặt đã giàn giụa nước mắt.
Vành mắt Hạ An Lan đỏ lên, ông lau nước mắt Yến Thanh Ti không ngừng rơi xuống, nói: “Thanh Ti, con không chỉ còn một mình nữa, cuối cùng con cũng có người nhà rồi. Bác sẽ đưa con về nhà...”
Yến Thanh Ti cắn môi, cô cúi đầu, hồi lâu cũng không biết nói gì.
Một lúc sau, tâm trạng Yến Thanh Ti bình ổn trở lại, cô ngẩng lên, tuy mắt vẫn sưng đỏ nhưng vẫn nở một nụ cười, cô mở miệng gọi một tiếng: “Bác...”
Nếu mẹ cô thật sự là con gái của Hạ gia, vậy cô cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này.
Hoặc năm ấy, chính vì biết được thân phận của mẹ ruột cô, sợ sau này Hạ gia sẽ tìm được bà nên bọn chúng mới cố tình giết người diệt khẩu.
Những quỷ quyệt, giả dối bị giấu giếm, một mình cô không cách nào có thể tra ra được. Nhưng giờ đã khác rồi, Hạ gia nhất định có thể làm được.
Hạ An Lan nhẹ nhàng xoa lên má cô, có lẽ ngoài việc khi còn nhỏ em gái gọi ông là “anh trai” ra, đây có lẽ chính là âm thanh tuyệt diệu nhất.
“Thanh Ti... Bác sẽ bù đắp hết cho những ấm áp và hạnh phúc mà con thiếu hụt bao nhiêu năm nay. Những gì con muốn có, những chuyện con muốn làm, con có thể nói hết với bác. Bất kể con có làm gì, bác cũng đều có thể bảo vệ con.”
Trong các tư liệu kia cho thấy, Yến Thanh Ti cũng đã làm rất nhiều chuyện không sạch sẽ, cô là một người nham hiểm độc ác. Nhưng thấy những thứ này, Hạ An Lan lại càng cảm thấy thương cô hơn. Cô làm ra những chuyện như vậy cũng chỉ vì muốn sống tiếp, vì cô không có ai có thể dựa vào, chỉ có thể tự dựa vào chính bản thân mình.
Yến Thanh Ti cười khổ một tiếng: “Mẹ con… chắc bà ấy sẽ không bao giờ ngờ rằng bà... chính là con gái nhà họ Hạ, bà... vốn dĩ nên là... là...”
Vốn có thể giống như Nhạc phu nhân, làm một công chúa nhỏ được mọi người trong nhà yêu chiều tới lớn, lớn lên sẽ được gả vào một gia đình danh giá không cần lo chuyện cơm áo gạo tiền, dù cho chẳng may gả cho một người không tốt, cũng sẽ có cha mẹ và anh trai chống lưng, sẽ không bị ai ức hiếp cả. Nhưng bà lại phải sống một đời lận đận, mất từ khi còn quá trẻ, còn là bị người ta hại chết, tới giờ vẫn còn bị bêu danh, bà chưa từng có lấy một ngày hạnh phúc.
Du Dực nói ông đã tới muộn mười bảy năm.
Hạ An Lan nói ông đến muộn mất bốn mươi năm.
Yến Thanh Ti biết hai người họ không hề cố tình, không ai sai cả, nhưng cô vẫn cảm thấy không đáng thay cho mẹ mình.
Nếu một trong hai người ai đó có thể đến sớm hơn một chút, có lẽ... chuyện sẽ không thành ra như vậy.
Cô còn có thể tiếp nhận những bù đắp mà hai người dành cho, nhưng mẹ cô còn có thể nhận được gì nữa đây?
Lời của Yến Thanh Ti khiến Hạ An Lan cảm thấy lòng nặng trĩu, chua xót, như một chiếc khăn mặt bị vắt kiệt nước, vo thành một cục, cổ họng nghẹn lại không thể thở nổi.
Em gái ông, đứa trẻ mềm mại, đáng yêu nhất trong lòng ông, dù cho giờ ông có thể trông thấy Yến Thanh Ti, nhưng ông không dám nhìn thẳng vào những gì mà em gái ông đã phải trải qua.
Yến Thanh Ti nhìn ông nói: “Con không có yêu cầu gì hết, con cũng không muốn làm gì cả, điều duy nhất con mong muốn chính là hi vọng bác có thể tra rõ ra nguyên nhân cái chết của mẹ con năm ấy, lấy lại sự trong sạch cho bà. Bà là bị người ta hại chết...”