Chương 930
“Chỉ là... trước mắt vẫn còn phải đợi, xem xem đêm nay có thể bình an vượt qua không đã.”
Mất hơn bốn tiếng đồng hồ mới cứu được Hạ lão thái khỏi cơn nguy kịch. Khoảng thời gian này, cả viện đều nơm nớp lo sợ.
Hạ An Lan nói với viện trưởng: “Mọi người vất vả rồi.”
Ông đưa tay ra với Yến Thanh Ti: “Thanh Ti, bác đưa con đi gặp bà ngoại.”
Yến Thanh Ti cắn môi, cô vươn tay, đặt tay vào lòng bàn tay Hạ An Lan.
Thật ra cô tới tuổi này rồi, được Hạ An Lan dắt đi cũng không tốt lắm, nhưng ông thật sự coi cô là một đứa trẻ, ông nhìn cô với ánh mắt cưng chiều, khiến Yến Thanh Ti luôn cảm thấy mình như một đứa bé đang tập tễnh học đi vậy.
Hạ An Lan đối xử tốt với cô, cô không có lí do gì để mà cự tuyệt cả.
Đi qua khu hành lang dài thượt, một đoàn người đi phía sau, Yến Thanh Ti không nghe thấy tiếng động gì khác, cô chỉ nghe thấy tiếng tim đập của mình.
Bước vào phòng theo dõi đặc biệt, Yến Thanh Ti nhìn thấy mấy người, trong đó có một ông cụ đang quay lưng lại về phía họ.
Hạ An Lan bước tới, gọi một tiếng: “Ba.”
Hạ lão gia quay lại, thấy Hạ An Lan, ông kích động nói: “An Lan, con về rồi à, mẹ con, bà ấy...” Nói được một nửa, ông nhìn thấy Yến Thanh Ti, cả người sững lại: “Đây...”
Hạ An Lan cười nói: “Ba, đây chính là Thanh Ti, con đưa con bé tới rồi.”
Ông cúi xuống nói với Yến Thanh Ti: “Thanh Ti, đây là ông ngoại của con, gọi ông đi.”
Lòng bàn tay Yến Thanh Ti toát hết mồ hôi, cô lấy dũng khí nói: “Ông... ông ngoại.”
Gọi một tiếng ông ngoại, Yến Thanh Ti cảm thấy căng thẳng vô cùng, lần này không giống với khi cô gọi Tô lão gia, đây là cha ruột của mẹ cô, là cha ruột đấy.
Hạ lão gia tỏ ra kinh hãi vô cùng: “Thật... Thật sự... rất giống...”
Hạ An Lan nói: “Phải, rất giống, vì con bé là cháu ngoại của ba, là ruột thịt...”
“Anh Lan, anh về rồi à?” Một giọng nữ mang theo chút vui mừng vang lên, ngắt lời Hạ An Lan.
Yến Thanh Ti thấy sắc mặt Hạ An Lan có chút thay đổi, cô ngoảnh lại nhìn, vừa thấy đã sững cả người. Đây... đây... đây chẳng phải là mẹ của Du Hí sao? Sao bà ta lại ở đây?
Tay Yến Thanh Ti bất giác tóm chặt lấy góc áo Hạ An Lan, đầu cô tràn ngập hình ảnh sợi dây chuyền kia.
Mẹ của Du Hí, có quan hệ gì với Hạ gia? Là con gái sao?
Du phu nhân nhanh bước tới. Hiện tại bà không trang điểm như quý phu nhân giống khi ở nhà họ Du, để mặt mộc, đi một đôi giày đế bệt, chẳng bôi trát gì lên mặt, trông có chút tiều tụy, vành mắt thâm quần, tay vẫn còn đang cầm cốc nước giữ nhiệt. Vừa thấy Hạ An Lan, bà liền tỏ ra vui mừng: “Anh Lan, anh vừa từ sân bay tới thẳng đây à, có phải rất mệt không?”
Hạ An Lan vẻ mặt lãnh đạm: “Vẫn ổn.”
Yến Thanh Ti nghe ra trong câu nói của ông có chút lạnh nhạt, hoàn toàn khác với khi nói chuyện cùng cô, cô không nhịn được lại liếc nhìn Hạ An Lan một chút.
Hạ An Lan cười rồi xoa đầu cô.
Du phu nhân đưa bình giữ nhiệt cho Hạ lão gia: “Chú, chú uống chút nước ấm trước đi.”
Hạ lão gia cảm khái: “Như Sương đến đây từ rạng sáng, ở đây trông coi cả một đêm, giờ vẫn chưa được ngủ chút nào, nó mới là người vất vả nhất.”
Yến Thanh Ti lại nhìn Du phu nhân, gọi chú, xem ra không phải là con gái nhà họ Hạ rồi.
Du phu nhân liếc mắt vào phòng bệnh, lo lắng nói: “Thấy tình trạng của cô như bây giờ, sao con có thể ngủ được chứ.”