THẾ GIỚI LỚN NHƯ VẬY NHƯNG LẠI KHÔNG CÓ EM
Chỉ cần có thể thoát ra, bà ta sẽ lập tức ra nước ngoài, có điều trước tiên phải bảo vệ được tính mạng đã.
Trong thời gian ngắn không thể trở về nước, ít nhất đợi cho đến khi Hạ An Lan từ chức.
Hạ Như Sương nghĩ rất nhiều chuyện, đem trước sau đều tính toán một lần.
Bà ta đặt cược tất cả vào Du Dực, hy vọng ông trời vẫn đứng về phía bà ta lần này, giúp đỡ bà ta. Bà ta không thể chết dễ dàng như vậy được.
Du Dực cùng Du gia không thể nào không có mâu thuẫn, ông ta vẫn luôn đứng ở vị trí bị chèn ép, nhất định sẽ không cam lòng, bà ta phải nắm được mâu thuẫn này rồi khích bác, ly gián quan hệ của ông ta với Du gia, lôi kéo ông ta về phía mình.
Đến Du Khiên còn có thể ra tay với bà ta thì đúng là chẳng tin tưởng được bất cứ ai trên đời này.
Ngay tại lúc Hạ Như Sương nghĩ cách lôi kéo Du Dực thì ông lại đang nói chuyện với Yến Thanh Ti.
Yến Thanh Ti cau mày nói: “Tập đoàn Niết Bàn? Để bác con đi điều tra trước, xem nó có lai lịch thế nào?”
“Được...”
Yến Thanh Ti hỏi: “Điều tra rõ rồi làm thế nào?”
Du Dực nói: “Đến lúc đó... con nghe chú an bài.”
“Vậy chú định lúc nào đến gặp bà ta tiếp?”
Du Dực nghĩ một chút mới nói: “Không vội, để bà ta bị hành hạ thêm mấy ngày, hành hạ... thân xác không quan trọng, quan trọng phải bào mòn lí trí của bà ta, đến mức bà ta chẳng cần cái gì chỉ mong được sống, mà cơ hội duy nhất của bà ta là chú, đến lúc đó chú muốn biết chuyện gì cũng không thành vấn đề.”
Du Dực hiện tại chính là cho Du phu nhân một chút hy vọng, để bà ta không tuyệt vọng hoàn toàn.
Nhưng thời gian càng dài thì nỗi đau trên thân thểsẽ đánh tan lý trí của bà ta.
Để cho bà ta không có thời gian suy nghĩ bất cứ cái gì và Du Dực chính là cái phao cứu mạng duy nhất của bà ta, có chết bà ta cũng không buông.
Du Dực xoa đỉnh đầu Yến Thanh Ti một cái: “Chú về trước, con đi nghỉ sớm đi.”
Yến Thanh Ti gật đầu: “Vâng.”
Du Dực xoay người rời đi, bóng lưng thật cao lớn mà lại cô đơn.
Yến Thanh Ti đứng yên một hồi, cho đến khi Nhạc Thính Phong cầm lấy bàn tay mình thì cô mới lấy lại tinh thần.
Nhạc Thính Phong dắt tay Yến Thanh Ti xuống lầu: “Đang suy nghĩ cái gì?”
“Đang... nghĩ... không có gì.”
Yến Thanh Ti suy nghĩ một chút thì cảm thấy buồn cười, cô lắc đầu một cái, không nói gì.
Đi xuống lầu, đập vào mặt là một con gió lạnh, mấy ngày gần đây trời lúc lạnh lúc nóng, Nhạc Thính Phong cởi áo khoác choàng lên Yến Thanh Ti: “Trời thật lạnh.”
Yến Thanh Ti gật đầu: “Đúng thế, rất lạnh.”
...
Du Dực lái xe không mục đích chạy trên đường.
Ánh mắt ông trống rỗng, dường như con đường trước mắt không hề có điểm cuối.
Trong lòng ông cũng trống rỗng, giống y như một cái lỗ đen, có hút vào bao nhiêu thứ cũng không thể lấp đầy.
Thế giới này lớn như vậy, nhưng lại không có em.
Du Dực lái xe xuyên qua nửa thành phố, cuối cùng lại trở về khách sạn.
Mở cửa, ông cũng không ngạc nhiên khi có người đang ngồi ở trong phòng. Tách, ánh đèn sáng lên, để lộ Du Khiên đang ngồi ở đó.
Du Dực lạnh mặt: “Đi ra ngoài.”
Ông không thân cận với bất kì ai trong Du gia nên cũng chẳng muốn khách khí với họ.
Du Khiên không nhúc nhích, lạnh giọng hỏi: “Chú đi đâu vậy?”
Du Dực ném chìa khóa xe, cởi áo khoác: “Không liên quan đến anh.”
Khóe miệng Du Khiên co quắp: “Du Dực, chúnói cho anh nghe, mấy ngày nay chúđang bận rộn cái gì?”