Chương 169: Tiểu yêu tinh đó chính là người phụ nữ của con trai mẹ đấy.
Sắc mặt Nhạc phu nhân tái mét, ôm ngực rên lên: “Ôi trời ơi, tôi…ngực tôi đau quá, không thở nổi nữa rồi…”
Nhạc Thính Phong thờ ơ: “Mẹ, trước mặt con thì đừng có giả vờ nữa.”
Nhạc phu nhân: “Cái thằng nhóc chết tiệt này, có ai nói mẹ mình như con không?”
Nhạc Thính Phong liếc nhìn cánh cửa phòng ngủ nói: “Mẹ, mẹ mau về đi, tiểu yêu tinh trong kia mẹ không chơi lại được đâu.”
Yến Thanh Ti là đẳng cấp gì mà mẹ anh là đẳng cấp gì? Chưa kịp sờ tới lông chân người ta đã bị đạp bẹp rồi.
Mà, Nhạc Thính Phong còn cảm thấy Yến Thanh Ti đã nương tay lắm rồi, chắc là thấy mẹ anh dễ bắt nạn nên không dùng toàn lực.
Nhạc phu nhân tận tình khuyên bảo: “ Rồi rồi, mẹ không đấu lại được với cô ta, con thì được, kiểu gì thì Như Kha cũng tốt hơn con nhỏ yêu tinh này, con đã không thích Như Kha thì thôi, tại sao lại có thể ở cùng con nhỏ đó được?”
Nghe đến tên của Yến Như Kha là Nhạc Thính Phong thấy ngán ngẩm: “Yến Như Kha là cái thá gì cơ chứ, chơi cô ta khác gì con tự hạ giá chính mình, con nói lại lần nữa, mẹ đừng có qua lại với cô ta nữa, nếu không cô ta sẽ bán mẹ đi luôn đấy…”
Nhạc phu nhân “hứ” một tiếng: “Vậy con chơi cháu gái của nó thì không hạ giá à?”
Vẻ mặt Nhạc Thính Phong rất nghiêm túc: “Đúng thế đấy, con thích đứa cháu gái này….”
“Con…sao con lại không biết xấu hổ như con bé yêu tinh kia thế.”
Nhạc phu nhân tức đến nghiến răng: “Mẹ không quản nổi con nữa rồi.”
Nhạc Thính Phong đẩy nhạc phu nhân ra ngoài: “Mẹ, con không can thiệp đến chuyện của mẹ thì mẹ cũng đừng quan tâm đến chuyện của con, đợi đến lúc con chơi chán rồi, sẽ kết hôn, sẽ sinh con… không cần mẹ nhắc con cũng làm. Mẹ bảo mẹ không quản nổi con, con có bao giờ nghe lời mẹ nói đâu mà, mẹ đừng kiếm chuyện nữa.”
“Ôi… con đừng có đẩy mẹ, con nói câu này thì con nhớ giữ lời đấy.”
“Đương nhiên rồi.”
Nhạc phu nhân không cam lòng quay đi: “Vậy tiểu yêu tinh thì… con cứ để cho cô ta làm loạn ở chỗ của con thế này à?”
Nhạc Thính Phong cười rộ lên, nói: “Tiểu yêu tinh đó là người phụ nữ của con trai mẹ đấy, cô ta có càn quấy đó cũng là do con cho phép, nhưng đến giờ mẹ còn không hiểu con hay sao, có ai có thể càn quấy bằng con trai mẹ đây? Thôi được rồi, mẹ về đi.”
Cái này thì Nhạc phu nhân tin, con trai bà là Hỗn Thế Ma Vương, nhưng...cũng nên có người cản lại nó chứ.
Nhạc phu nhân do dự một chút rồi dặn dò: “Con đúng thật là…con nhớ cẩn thận một chút đấy, đừng có chơi ra mạng người, vừa mới phá thai xong, con chú ý một chút.”
Nhạc Thính Phong chịu không nổi mà trợn trắng mắt: “Con cũng muốn lắm đấy…”
“Con nói cái gì đấy?”
“Không có gì đâu, mẹ mau về đi.”
Nhạc phu nhân cuối cùng cũng bị đẩy ra ngoài cửa, không cam tâm nhưng vẫn phải đi về. Nhạc Thính Phong đóng cửa, thở phào một hơi, nghe hai người phụ nữ này cãi nhau đúng là đau hết cả đầu.
……………
Nhạc Thính Phong đẩy cửa phòng ngủ ra, liền nhìn thấy Yến Thanh Ti đang nằm trên giường ngủ ngon lành, chiếc giày còn lại trên chân kia cũng chưa cởi, hoàn toàn không có ý thức đây là nhà của người khác.
Nhạc Thính Phong bỗng dưng nghĩ hình như anh vào nhầm nhà mất rồi, đây là nhà của Yến Thanh Ti mới đúng.
Cái đứa con gái ruột để ngoài da này, dám mang anh ra làm tay sai, tuyên chiến với Yến Như Kha, ngay trước mặt anh mà làm mẹ anh tức đến suýt hộc máu, gan cô cũng to lắm, chẳng sợ anh sẽ đứng về phía mẹ mình.
Không, cô đúng là không sợ, cô chẳng sợ cái gì cả?
Quan trọng nhất là anh mặc dù đã biết rõ câu “người đàn ông của cô, đã bị tôi ngắm trúng.” là cố ý khích bác Yến Như Kha, nhưng khi nghe được câu nói đó trái tim anh.. . vẫn cứ không nhịn được mà đập nhanh lên một chút.
Ngay cả khi nhớ đến vụ scandal của Cận Tuyết Sơ, cũng không còn tức tối như ban đầu nữa.