Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 1836: Chương 1836: Tin tôi thêm một lần nữa đi




Mộ Dung Thúy Đình cắn răng, tiện nhân này phỏng chừng cảm thấy mình vẫn còn có chỗ trong lòng Mộ Dung Chí Hoành nên có khi sẽ trở mặt với bà ta.

Trong lòng Mộ Dung Thúy Đình đã sớm xác định, nếu kế này không thành thì bà ta nhất định sẽ đem mọi tội lỗi đổ lên đầu phu nhân Jones trước, nếu không người gặp xui xẻo sẽ là bà ta.

Nhóm cổ đông vừa thấy liền đứng lên, hô: “Chủ tịch.”

Mộ Dung Chí Hoành chậm rãi nói: “Lâu rồi không thấy mọi người.”

Thanh âm của ông ta hơi yếu ớt nhưng không còn nói chuyện đứt quãng như mọi khi nữa.

Một cổ đông nói: “Chúng tôi luôn chờ ngài khỏe lại và quay về công ty.”

“Tốt, tốt…” Trên mặt Mộ Dung Chí Hoành xuất hiện nụ cười nhẹ.

Nhóm cổ đông không nói gì nữa bởi vì bọn họ đều biết kế tiếp sẽ là xử lý chuyện “thái tử” thật giả. Đã tới đoạn cao trào rồi!

Màn kịch hôm nay cực kỳ phấn khích và lôi cuốn, làm cho người ta không kịp xem nữa.

Mộ Dung Chí Hoành nhìn Mộ Dung Miên, gọi một tiếng: “Randy.”

“Ba.”

Không ngờ, Mộ Dung Chí Hoành hỏi anh: “Con đúng là con của ba không?”

Câu hỏi này làm cho tất cả mọi người đều giật mình, ý của câu này là gì, chẳng lẽ thân phận của Mộ Dung Miên thật sự vẫn phải chờ thương thảo sao? Mộ Dung Thúy Đình và phu nhân Jones kích động tới run rẩy.

Mộ Dung Miên mỉm cười, thuận miệng đáp: “Vấn đề này phải hỏi ba mới đúng chứ.”

Rốt cuộc Mộ Dung phu nhân không chịu nổi nữa, đi tới đứng trước máy tính, hốc mắt đỏ lên, mắng: “Mộ Dung Chí Hoành, rốt cuộc ông muốn làm gì? Ông muốn làm nhục Randy hay muốn làm nhục tôi? Nếu ông không cần nó thì tôi sẽ cho nó đổi họ, ông nghĩ rằng tôi lấy ông chỉ để cho con tôi một cái họ thôi sao?”

Mộ Dung Chí Hoành nhìn Mộ Dung phu nhân, thở dài một tiếng: “Rốt cuộc bà cũng chịu tới đây gặp tôi.”

Mộ Dung phu nhân…

Mọi người kinh ngạc, câu này là có ý gì? Chẳng lẽ là muốn buộc Mộ Dung phu nhân tới đây? Thật sự làm người ta hồ đồ.

Mộ Dung phu nhân mắt ngập nước, nói: “Ông… ông…”

Mộ Dung Chí Hoành: “Tôi chỉ muốn nhìn bà một cái mà thôi, việc ngày hôm nay bà cứ yên tâm, có tôi ở đây…”

Mộ Dung phu nhân cắn răng: “Đúng là vì có ông nên mẹ con tôi mới rơi vào tình trạng này, cũng chỉ vì ông mà chúng tôi mới bị người ta nhục nhã như thế… ha ha…”

Trên mặt Mộ Dung Chí Hoành hiện lên vẻ cô đơn: “Hãy tin tưởng tôi thêm một lần nữa đi.”

Mộ Dung phu nhân quay đầu, không nhìn ông ta nữa.

Ông ấy dựa vào cái gì mà bắt bà phải tin một lần nữa? Bà ta đã tin tưởng cuồng dại vào chồng mình nhiều năm nhưng thế, nhưng kết quả thì sao, bị người ta phụ tới mức này.

Mộ Dung Chí Hoành nhìn Mộ Dung phu nhân, thở dài một tiếng rồi gọi: “Thúy Đình.”

Mộ Dung Thúy Đình vừa nghe liền run rẩy đi về trước từng bước: “Anh…”

Từ nhỏ bà ta đã rất sợ người anh này, nhưng bà ta biết anh trai cũng rất yêu thương mình, cho nên trước kia bà ta mới không hề tỏ ra sợ hãi như thế.

Nhưng hôm nay bà ta làm ra chuyện này e là đã động tới điểm mấu chốt của Mộ Dung Chí Hoành rồi.

Mộ Dung Chí Hoành nói: “Từ nhỏ tới lớn anh vẫn luôn dung túng cho cô, ba mẹ nói cô là em gái duy nhất của anh cho nên dù cô có làm gì thì anh phải giúp cô thu thập cục diện rối rắm do cô gây ra. Nhưng giờ cô đâu còn là một đứa bé gái như ngày xưa nữa.”

Mộ Dung Thúy Đình nói: “Anh, em… em…”

Mộ Dung Chí Hoành thất vọng, nói: “Trước kia anh vẫn nghĩ chờ cho cô lớn lên và kết hôn, có con rồi thì tính tình sẽ thay đổi, sẽ không tùy hứng như trước kia nữa, nhưng đáng tiếc tuổi càng lớn thì cô lại càng trở nên vô liêm sỉ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.