Trong tổ kịch mỗi ngày đều là hò hét, xung quanh khắp nơi đều là người đi lại, đạo diễn đang cầm lấy loa gọi người sắp xếp hiện trường. Đã là cuối xuân, studio nhiều người, nhiệt độ so với bên ngoài hơi cao, cho nên người ở đây đều không mặc nhiều quần áo.
Lời nói của Yến Thanh Ti hòa lẫn trong tạp âm ầm ầm ở đây, truyền vào trong lỗ tai của Hạ Lan Tú Sắc vẫn rõ ràng.
Thân thể của cô ta run lên, vừa quay xong phim, vốn trên người đã đổ ra một tầng mồ hôi, hôm nay đúng là vô cùng nóng, lại đột nhiên cảm thấy được từng đợt rét lạnh, trên người đổ mồ hôi dấp dính khiến quần áo dán vào cơ thể, làm cho Hạ Lan Tú Sắc từ trong ra ngoài đều không thoải mái.
Trong mắt của cô ta nhanh chóng hiện lên một chút bối rối, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo lại.
Cô ta nhìn thấy Yến Thanh Ti lộ ra sắc mặt giận dữ: “Chị Thanh Ti, lời này của chị là có ý gì, em chỉ là muốn chị giúp cho em một chút chuyện nhỏ mà thôi, chị không muốn thì thôi, cần gì phải nói kỳ quái như vậy chứ?”
Hạ Lan Tú Sắc nói xong, vung tay lên, châm chọc nói: “Được rồi, lúc trước tôi không nên tin tưởng chị, tôi cứ cho rằng người như chị Thanh Ti có lẽ nói được thì sẽ làm được chứ. Tôi không có cầu chị giúp tôi việc lớn, cũng không phải không biết suy xét mà đến tìm chị, thật không nghĩ đến có chút chuyện mà chị đều không đồng ý, xem ra Thanh Ti tỷ chị trước một kiểu, sau lưng một kiểu, đũa bỡn cũng rất thành thục đó, cứ coi như tôi nhìn lầm người rồi.”
Hạ Lan Tú Sắc đem Yến Thanh Ti hung hăng chế giễu một lần, tựa như đối phương chính là kẻ không biết tốt xấu, qua cầu rút ván.
Yến Thanh Ti không nói lời nào, vẻ mặt mỉm cười, trong nội tâm cô lại thở dài, Hạ Lan Tú Sắc này thật đúng là không thể coi thường được, cô ta so với nhận thức lúc đầu đã trưởng thành nhiều như vậy.
Có điều, cái trưởng thành này cũng chẳng ra sao, bộ dáng ra oai của cô ta không lẫn vào đâu được.
Đợi Hạ Lan Tú Sắc nói xong, cô mới miễn cưỡng nói: “Nghe nói, Lí Nam Kha cùng Hạ Lan Phương Niên sắp đính hôn rồi, đúng không?”
Cô ta lúc đầu đều không nói gì, nhưng chỉ một câu này cũng đủ làm cho cảm xúc vốn đang ngụy trang của Hạ Lan Tú Sắc trong nháy mắt đã văng tung tóe.
Vẻ ngọt ngào trên mặt Hạ Lan Tú Sắc lập tức trở nên dữ tợn.
Ánh mắt của cô ta thay đổi trong thoáng chốc, khóe mắt mở rộng làm con mắt lúc đầu vốn cũng không nhỏ lộ ra càng lớn. Cô ta trợn mắt khiến tròng mắt kia tựa hồ cũng muốn rơi ra đến một nửa, lộ vẻ hung ác, quả thực làm cho người ta căng thẳng trong lòng.
Hạ Lan Tú Sắc lạnh lùng nói: “Chuyện này với chị Thanh Ti cũng không có liên quan, tuy rằng... anh của tôi và chị từng có một thời, thế nhưng bây giờ chị đã kết hôn, chồng con đều đã có, cuộc sống của bản thân cũng rất tốt, đừng có lại chú ý đến anh của tôi, tôi nghĩ chị Thanh Ti cũng không muốn thân bại danh liệt đúng không?”
Yến Thanh Ti ha ha cười lạnh một tiếng, Hạ Lan Tú Sắc này cố ý xuyên tạc ý của cô, đem cô cùng Hạ Lan Phương Niên gộp cùng một chỗ, không có gì hơn là muốn chọc tức cô, làm cho cô không muốn nói ra việc cô ta không muốn nghe.
Nhưng Yến Thanh Ti suy cho cùng là một kẻ ranh ma rồi, thời điểm cô âm mưu tính kế người thì Hạ Lan Tú Sắc còn đang ở nhà xem phim hoạt hình đấy.
Cô làm sao có thể để cho con nhóc này đạt được mong muốn?
Yến Thanh Ti khinh miệt nói: “Tôi nghĩ giữa chồng tôi và anh của cô, tôi không mù liền sẽ chọn chồng tôi, ngược lại là cô, cô tức giận như vậy làm cái gì? Với tư cách là một đứa em gái, anh trai sắp đính hôn, đáng lẽ cô không phải nên vui mừng thay anh trai sao?”
Hạ Lan Tú Sắc nắm chặt tay: “Tôi... tôi đương nhiên vui mừng thay anh của tôi, thế nhưng Lí Nam Kha không phải là một cô gái tốt, cô ta không xứng với anh tôi.”
Yến Thanh Ti gật đầu, nói: “Không sai, cô ấy không xứng, trong lòng của cô, toàn bộ đàn bà trên đời đều không xứng, đúng không?”