TÔI CẦM THÚ, TÔI TỰ HÀO!
Diệp Thiều Quang vô cùng thành khẩn nói xin lỗi: “Xin lỗi, lần sau anh nhất định sẽ cẩn thận.”
Chủ yếu là do anh ta không thuần thục nghiệp vụ, sau này anh sẽ nghiên cứu tìm tòi cẩn thận kĩ càng thì nghiệp vụ sẽ tốt lên thôi. Hơn nữa, con gái lần đầu tiên đều đau mà, lần sau... chắc là sẽ không đau đâu.
Quý Miên Miên chộp lấy cái gối đập cho anh một cái: “Anh còn dám nói lần sau? Nữ thần của tôi đã bảo rồi, chỉ có tôi ngủ với đàn ông, còn anh muốn ngủ tôi ấy hả, không có cửa đâu.”
Diệp Thiều Quang ngẩn ra, sững người, hứng trọn cú đập đau điếng của của cô, anh bắt được câu đó lập tức nói: “Đúng thế, đúng thế... em nói đúng lắm, đổi thành em ngủ với anh, em sẽ không phải chịu thiệt thòi như thế này. Nhất định lần sau em phải đòi đủ cả vốn lẫn lãi, anh tuyệt đối sẽ không phản kháng đâu.”
Quý Miên Miên thấy Diệp Thiều Quang nói xin lỗi có vẻ rất thành khẩn, nghe anh ta nói như vậy cũng có lý lắm.
Cô động đậy một cái, nửa người dưới đau đến mức cô phải hít một hơi, hỏi: “Tôi ngủ với anh thì sẽ không đau như thế này sao?”
Diệp Thiều Quang lắc đầu: “Không đâu....”
Con gái chỉ đau lần đầu tiên, còn về sau đương nhiên là không rồi.
Quý Miên Miên nghe thế liền túm lấy cái gối khác đập cho anh phát nữa: “Cái đồ khốn khiếp nhà anh, sao anh không nói sớm, hại tôi đau thế này, cái đồ âm hiểm, sau này đừng hòng chạm vào tôi.”
Diệp Thiều Quang...
Má nó, nói sai rồi.
Nhưng anh ta không ngờ Quý Miên Miên lại bồi thêm một câu: “Có ngủ cũng phải là tôi ngủ với anh mới được.”
Diệp Thiều Quang hít một hơi thật sâu, gật đầu lia lịa.
“Tất nhiên là như thế rồi, tuỳ em muốn thế nào cũng được, anh không có ý kiến gì hết.”
Quý Miên Miên lúc này mới cảm thấy đỡ bực hơn một chút: “Đi nấu cơm đi, tôi đói rồi.”
Bây giờ đừng nói là nấu cơm, bảo anh ta làm gì anh ta cũng làm, dù sao thì... cũng thành công rồi.
“Anh pha nước nóng cho em tắm một cái đã nhé, tắm xong rồi ra ăn cơm.”
Quý Miên Miên gật đầu, xem ra... anh ta xin lỗi cũng có thành ý lắm.
Về phần Yến Thanh Ti, cô đã đến nơi mà cô cần đến.
Mục đích cô đi gặp Diệp Kiến Công rất rõ ràng, cô muốn cho ông ta xem đoạn video vừa rồi.
Nếu như Hạ Như Sương thật sự quan trọng với Diệp Kiến Công đến thế, vậy ông ta không thể đứng nhìn bà ta bị giày vò như vậy.
Nhìn thấy Diệp Kiến Công, Yến Thanh Ti cười nói: “Ông Diệp, đã lâu không gặp.”
“Là cô...” Diệp Kiến Công bị gãy một chân, ngồi trên giường nhìn Yến Thanh Ti, ánh mắt hung ác vô cùng.
Ông ta trông già hơn so với lần trước khi Yến Thanh Ti ở Lạc Thành, những nếp nhăn trên gương mặt càng nhiều.
Yến Thanh Ti ngồi xuống: “Đương nhiên là tôi rồi, bằng không ai sẽ cho ông đãi ngộ tốt như thế này, để ông ở một mình một phòng, mỗi ngày đều có người chuyên môn chăm sóc? Đây không phải đãi ngộ mà ai cũng có thể có đâu.”
Diệp Kiến Công ‘hừ’ lạnh: “Cô đừng có phí lời, tôi chẳng có gì để nói cả.”
Mục đích của Yến Thanh Ti là gì ông ta biết rất rõ.
Yến Thanh Ti cười cười: “Hôm nay tôi đến đây chỉ vì muốn cho ông xem một thứ mà thôi, tôi không định nói gì với ông cả, ông nói hay không cũng chẳng sao.”
Yến Thanh Ti cũng lười không thèm nói với ông ta, bật video lên đặt thẳng trước mặt ông ta.
Video quay rất rõ ràng nên lột tả được đầy đủ cảnh hành hạ đầy máu tanh và tàn nhẫn ấy.
Mỗi một lần Hạ Như Sương thét lên là mặt Diệp Kiến Công lại trắng đi một ít, đồng thời cả người cũng run lên theo.
Video hơi dài, cho nên đến khi kết thúc, mặt của ông ta đã trắng bệch không còn một giọt máu, cả người run lên bần bật, Yến Thanh Ti cảm thấy rất hài lòng.
Video đã hết, Diệp Kiến Công hét lên: “Cầm thú...Các người có bản lĩnh thì tới giày vò tôi đi này, giày vò một người phụ nữ thì tính cái gì?”
Yến Thanh Ti dang hai tay: “Chậc, thật đúng là... nên nói ông như thế nào mới phải đây? Ông đã mắng tôi là cầm thú, mà tôi không làm cái gì đó cầm thú thì đúng là có lỗi với sự cất nhắc của ông đấy nhỉ?”