Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 1828: Chương 1828: Tôi sẽ làm cho cậu mất đi tất cả




Quý Miên Miên cảm thấy bầu không khí có điều gì đó không đúng lắm, ngẩng đầu nhìn hai người, trong lòng cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Hai người này hình như có gì đó, bầu không khí rất kỳ diệu, nhưng lại không nói ra được lý do.

Nhưng...

Quý Miên Miên nhìn vào ánh mắt của hai người, Mộ Dung phu nhân dường như có hơi đau lòng.

Đột nhiên mặt bị véo một cái: “Đang nghĩ gì thế?”

Quý Miên Miên ngẩng đầu, xoa mặt nói: “Không có, em chỉ đang nghĩ... lần này có khi nào ông ta chết thật không?”

Mộ Dung Miên châm chọc nói: “Không đâu, ông ta chưa nỡ chết đâu.”

Chuyện bệnh tình của Mộ Dung Chí Hoành trở nên nguy kịch chỉ là một màn kịch để ép anh đồng ý mà thôi, nhưng anh lại không hề theo kịch bản mà diễn tiếp.

Nhưng hôm nay chắc ông ta cũng bị đả kích không nhẹ, nói không chừng qua vài ngày nữa lại chết cũng không chừng.

Đối với sự sống chết của Mộ Dung Chí Hoành, Mộ Dung Miên không hề quan tâm tới.



Phu nhân Jones từ phòng hồi sức đặc biệt bước ra, trên khuôn mặt mang theo nụ cười, trong mắt chứa đầy sự đắc ý, tựa như tất cả đều nằm trong sự không chế của bà ta.

Mộ Dung Thúy Đình lập đứng chạy tới hỏi: “Anh tôi đã nói gì với bà?”

Khi đợi ở bên ngoài, bà ta đã hỏi thăm Mộ Dung Chí Hoành không biết bao nhiêu lần.

Bà ta mới là em ruột! Thế nhưng ông ta lại không cho em gái mình bước vào mà ngược lại phu nhân kêu Jones vào trong.

Ả đàn bà kia là thứ gì?

Gương mặt sưng đỏ của phu nhân Jones chứa đầy nụ cười, nhìn thấy hơi kinh dị, bà ta đắc ý nói: “Dĩ nhiên là những lời làm tôi hài lòng.”

Trong lòng Mộ Dung Thúy Đình mắng thầm: Giả vờ!

Phu nhân Jones nói: “Có muốn lấy được tiền của nhà Mộ Dung không? Nếu muốn thì hãy nghe lời tôi.”

Mộ Dung Thúy Đình khinh thường nói: “Sao tôi biết được lời bà nói có phải là thật không, lỡ đâu tất cả đều chỉ là lời bịa đặt của bà?

“Bịa đặt? Cô cảm thấy anh cô kêu tôi chứ không kêu cô vào, điều đó nói lên được gì? Tôi mới là người ông ấy tin tưởng nhất.”

Mộ Dung Thúy Đình tức đến nghiến răng nhưng không nói gì, bà ta rất ấm ức, anh trai rốt cuộc thích ả này ở điểm nào? Đã mấy chục năm rồi, chẳng lẽ lại không nhìn ra ả là dạng người gì?

Nhưng bây giờ bà ta cũng chẳng còn cách nào khác, bà ta không thể không có tiền.

“Được rồi, bà nói đi!”

Phu nhân Jones cúi đầu nói nhỏ bên tai bà ta, Mộ Dung Thúy Đình lập tức biến sắc: “Bà muốn làm gì?”

Phu nhân Jones vuốt tóc nói: “Tôi chỉ làm theo cách ông ấy nói.”

Mộ Dung Thúy Đình liên tục lắc đầu: “Không thể nào, anh tôi tôi hiểu, ông ấy tuyệt đối sẽ không cho phép bà làm như thế.”

“Nhưng nếu không làm như thế, cô có thể lấy được tiền từ tay Mộ Dung Miên sao?”

Mộ Dung Thúy Đình trầm mặc rồi lắc đầu, không thể được, Mộ Dung Miên sẽ không bao giờ cho họ tiền.

Phu nhân Jones cười nói: “Vậy cô cứ làm theo cách tôi nói, cách này tuyệt đối sẽ khiến họ mất đi hết tất cả, không phải các người có câu nói “Người làm đại sự không nên câu nệ tiểu tiết hay sao”, cô sợ gì chứ?”

Mộ Dung Thúy Đình cắn răng: “Hắn ta lấy được cũng sẽ không cho tôi, vậy thì tôi... chỉ đành làm theo như vậy.”

Phu nhân Jones cười nói: “Đúng thể, chỉ có làm như thế, cô mới có thể lấy được tiền của nhà Mộ Dung.”

Những năm qua, những thứ bà ta muốn đều đã có được.

Bây giờ, bà muốn tiền của nhà Mộ Dung, sớm muộn gì cũng sẽ lấy được.

Mộ Dung Miên là cái thá gì, nếu hắn ta đã không muốn lấy con gái bà ta, vậy được thôi, bà ta cũng chẳng cần nể tình làm gì.

Phu nhân Jones xoay người rời đi, lúc đó nụ cười trên khuôn mặt bà ta trở lên lạnh lùng độc ác: “Randy, nếu cậu đã không quý trọng cơ hội tôi đã cho, thì tôi chỉ có thể làm cho cậu... mất đi tất cả.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.