Chương 230 : Tôi từng nói, tôi có thể cho em tất cả những gì em muốn
Hai người chẳng ai chịu mở lời, Nhạc Thính Phong phóng xe như muốn đòi mạng, ánh đèn hai bên đường lướt qua mờ ảo.
Sắc mặt Yến Thanh Ti có chút tái nhợt, cô cắn răng nói: “Việc của tôi còn chưa xong, anh dám kéo tôi đi chết thì tôi cũng sẽ dám cho anh hết đường làm đàn ông đấy.”
Nhạc Thính Phong cuối cùng cũng có thể tìm thấy loại “vũ khí” có thể hành hạ được Yến Thanh Ti, anh lại nhấn ga, hừ một tiếng: “Nếu đời này không thể thực hiện được mục tiêu vĩ đại nhất của tôi vậy cũng có khác gì không thể làm đàn ông nữa đâu?”
Yến Thanh Ti nghĩ tới mục tiêu vĩ đại của anh ta, ngay lúc đó thật muốn đạp cho anh ta một phát, nhưng nhớ ra anh đang lái xe, cô lại lặng lẽ thu chân lại.
Yến Thanh Ti tóm chặt lấy dây an toàn, cười lạnh: “Mẹ anh nói đúng lắm, từ nhỏ tới giờ anh đúng là không biết xấu hổ là gì hết?”
Nhạc Thính Phong........ Anh cảm thấy sớm muộn gì mình cũng bị mẹ đẻ chôn chết trong cái hố bà đào quá.
Anh cười châm biếm: “Hai người thật sự tìm được tiếng nói chung rồi à.”
“Đúng vậy, chẳng phải thế sao? Mẹ anh, còn nói với tôi........”
Nhạc Thính Phong vội ngắt lời: “Cảm ơn, tôi không muốn biết, em ngậm miệng lại đi.”
“Tôi........”
Nhạc Thính Phong liếc cô, ánh mắt tràn đầy oán giận: “Tôi dám chắc chắn rằng nếu em còn dám nói thêm một câu nữa thôi, tôi sẽ dừng xe ngay tại đây, chúng ta sẽ chơi xa chấn* ngay bên đường đấy.” (XXX trên xe)
Yến Thanh Ti........ Được, con mẹ nó, anh giỏi, tôi câm là được chứ gì!
Cả dọc đường miệng kín bưng, cuối cùng hai cũng an toàn tới được bệnh viện, trước khi xuống xe, Yến Thanh Ti bỗng hỏi Nhạc Thính Phong: “Yến Thính Phong, sao anh lại muốn giúp tôi?”
Nghe thấy ba chữ Yến Thính Phong kia, Nhạc Thính Phong đen mặt nói: “Tôi là đàn ông, tôi nói được làm được, tôi đã nói rồi, em muốn gì tôi cũng đều có thể cho em.”
Cánh tay của Yến Thanh Ti đang vịn vào cửa xe bỗng chững lại.
Trong lòng không hiểu sao lại có một dự cảm mãnh liệt, một tâm trạng phức tạp ập tới khiến cô không kịp phòng bị, trong nháy mắt, lòng cô ngổn ngang như sóng biển.
Nhạc Thính Phong đạp lên cánh cửa xe phụ: “Còn không xuống, muốn tôi lên chơi “xa chấn” với em thật à........”
Yến Thanh Ti bừng tỉnh, cô trừng mắt nhìn Nhạc Thính Phong, tên thần kinh này đúng là không yên được lúc nào, lúc nào cũng muốn bị ăn đòn.
Yến Thanh Ti xuống xe, thấy trên cửa xe đã bị Nhạc Thính Phong đạp lõm một vết, khinh bỉ nói: “Đúng là người đại gia, đạp thế mà cũng không thấy xót.”
“Tôi nhiều tiền, tôi thích thì đạp, em quản được chắc?” Nói rồi, Nhạc Thính Phong lại đạp thêm cái nữa, hất cằm, vênh mặt nhìn Yến Thanh Ti khiêu khích.
Yến Thanh Ti nhìn anh như một kẻ thần kinh.
“Anh đạp đi, cứ đạp thoải mái, dù sao cũng không phải là xe của tôi, anh muốn đốt tiền là chuyện của anh, nhưng IQ của anh thấp thế cũng kì, rốt cuộc tôi cũng phát hiện ra anh với mẹ anh cũng có điểm chung rồi.”
Yến Thanh Ti dội bom một câu rồi đi mất.
Nhạc Thính Phong ngẩn ra một lúc rồi mới hiểu, Yến Thanh Ti là đang nói anh với mẹ anh IQ đều thấp như nhau.
Nhạc Thính Phong hung hăng đuổi theo, IQ của anh cao lắm đấy nhé, chỉ là, trước mặt Yến Thanh Ti thì nó lặn đâu mất thôi.
Tránh đám y tá và bác sĩ, Nhạc Thính Phong đưa Yến Thanh Ti tới phòng bệnh của Thang Ngọc Dao, cô chỉ ở phòng bệnh thường, không có người trông coi, chỉ có mình cô, Yến Tùng Nam không biết cũng biến đâu mất.
Yến Thanh Ti thấy Thang Ngọc Dao nằm trên giường bệnh, sắc mặt nhợt nhạt, cơ thể suy yếu, trong lòng thấy xót xa vô cùng, cô nói: “Là tôi có lỗi với cô, chính tôi đã đẩy cô vào vũng bùn này.”
----------
Yến thổ hào: Mẹ, con thấy chúng ta phải có một cuộc nói chuyện nghiêm túc, tuy hôm nay là ngày của mẹ, nhưng mẹ cũng không thể từ sáng tới tối cứ cho con trai mẹ lọt hố thế này chứ?