Chương 941
Tiểu Lâm: “Có thể.”
Yến Thanh Ti mừng thầm, cuối cũng cũng được gọi điện thoại, vội vội vàng vàng gọi cho Nhạc Thính Phong, may mắn cô vẫn nhớ số của anh.
Liếc thấy tiểu Lâm cũng muốn theo cô vào phòng, Yến Thanh Ti cười nói: “Tôi gọi điện thoại, phiền cô ở bên ngoài chờ một chút. Cô... hay là nói chuyện với Ngự Trì đi, còn trẻ thì đừng bao giờ bỏ qua cơ hội dễ dàng như thế. Nếu không phải tôi có bạn trai rồi thì cũng không bỏ qua anh ta đâu, cứ dũng cảm mà tiến lên đi, biết đâu thành công.”
Trong nháy mắt, khuôn mặt của Tiểu Lâm đỏ bừng hết lên: “Khụ... tôi... tôi... tôi... Cô gọi điện của cô đi.”
Yến Thanh Ti đóng cửa lại, bấm dãy số của Nhạc Thính Phong, đợi một lúc không có ai bắt máy, cô lại gọi tiếp một cuộc nữa.
Chờ một lát sau điện thoại cũng có người nhận, Yến Thanh Ti nghe thấy giọng nói mất kiên nhẫn của Nhạc Thính Phong: “Alo, ai đấy...”
Hơn nữa trong điện thoại còn có cực nhiều tạp âm, hình như anh đang ở bên ngoài.
Yến Thanh Ti cố ý nói: “Không muốn... nhận điện thoại của em thế cơ à, vậy em cúp máy.”
Nhạc Thính Phong sửng sốt, nghe được giọng của Yến Thanh Ti vội vã kêu lên: “Khoan đã... Anh không nghe lầm chứ, là em sao? Thanh Ti?”
Yến Thanh Ti cong môi: “Không phải em, anh còn muốn ai hử?”
Nghe được giọng nói của Nhạc Thính Phong, cả người Yến Thanh Ti cũng dần buông lỏng xuống. Dù Hạ An Lan đối với cô tốt thế nào đi chăng nữa thì vẫn chỉ là người mới gặp mặt có mấy ngày, đâu như Nhạc Thính Phong.
Nhạc Thính Phong sốt sắng hỏi: “Sức khỏe em sao rồi, đã khỏe chưa? Mấy ngày nay có bị ai bắt nạt không?”
Cảm nhận được sự lo lắng của Nhạc Thính Phong, Yến Thanh Ti cười càng tươi: “Em ổn, không sao, bây giờ... chắc không có ai dám bắt nạt em đâu.”
Hiện tại bác của cô là Hạ An Lan đấy, còn ai dám ra tay với cô chứ?
Lúc này, Nhạc Thính Phong phải qua cửa kiểm tra an ninh nên gấp gáp hỏi: “Đúng rồi Thanh Ti, bây giờ em đang ở Dung Thành sao?”
“Ừ, em ở Dung Thành, vài ngày nữa là có thể về nhà.”
Chờ bệnh tình của bà ngoại ổn định, cô sẽ trở về. Dù sao, cô vẫn phải sống cuộc sống của chính mình, yêu đương, quay phim, có lẽ... sẽ kết hôn.
“Thanh Ti, chờ anh.”
Nói xong Nhạc Thính Phong liền cúp máy. Xa cách nhiều ngày như vậy mới nghe được giọng của cô nhưng điều này không hề khiến lòng anh bình tâm trở lại mà muốn bay tới ngay bên cạnh cô, ôm cô trong vòng tay mình.
Trái tim của anh đã đưa cho cô mất rồi, không có cô ở bên cạnh chẳng khác gì mất đi trái tim của chính mình vậy.
Yến Thanh Ti kinh ngạc nhìn vào đi động, mẹ nó, vất vả lắm mới được gọi điện thoại, anh ta... còn chưa nói được mấy câu đã cúp máy.
Yến Thanh Ti nghĩ nghĩ một hồi, chuyện này hình như không đúng.
Cô đột nhiên nghĩ đến cái gì, ánh mắt sáng lên, mẹ nó... chẳng lẽ anh ấy...
...
Hạ An Lan có hai cuộc họp liên tiếp, bữa trưa cũng không ăn cùng với Yến Thanh Ti, chỉ tùy tiện ăn vài miếng rồi dặn người bưng thêm vài món nữa cho Yến Thanh Ti. Dường như ông không được nghỉ ngơi chút nào.
Chờ ông xong việc đã là bốn giờ chiều, vội vàng tới gặp Yến Thanh Ti.
“Chờ đến nóng ruột rồi chứ gì?”
Yến Thanh Ti lắc đầu: “Không ạ, con có di động rồi nên không cảm thấy nhàm chán lắm.”
Yến Thanh Ti gửi tin nhắn báo bình an cho Nhạc phu nhân, Quý Miên Miên và chị Mạch, sau đó lại đăng một status mới trên weibo, thời gian trôi qua rất nhanh.
“Đi thôi, bác đưa con về nhà.”
Trên đường, Yến Thanh Ti tò mò hỏi: “Bác, bác... đã kết hôn chưa?”
Hạ An Lan: “Chưa đâu.”
“Nhưng mà trên mạng có người nói bác đã kết hôn lâu rồi, còn trai cũng đã mười mấy tuổi.”
Hạ An Lan cười cười, xoa đỉnh đầu Yến Thanh Ti một cái, cưng chiều nói: “Bác không có con trai, chỉ có một đứa cháu gái là con thôi.”