Chương 290 : Ức hiếp người phụ nữ của tôi, còn vờ vô tội
Lư Vân Vân thấy Nhạc Thính Phong liền kích động trong lòng, Triệu Văn Kỳ khẽ nói: “Nhìn đi, tôi nói mà, cơ hội tới rồi đấy, tôi đã nói rồi Nhạc thái tử mắt mù mới nghĩ cô không bằng Yến Thanh Ti, cô tốt hơn cô ta cả vạn lần, khiến Nhạc thái tử thích cô thì việc của anh trai cô còn không được giải quyết sao, còn ả Yến Thanh Ti kia, hừ, tới lúc đó xem ả còn kênh kiệu được với ai.”
Lư Vân Vân hai má ửng đỏ: “Cô đừng nói nữa, tôi....... tôi không làm chuyện đó được đâu......... dù sao Nhạc tổng cũng là bạn trai của chị Thanh Ti mà.”
“Cô đừng có ngốc nữa, Yến Thanh Ti là hạng người gì cô còn không biết sao, cô ta ngủ đã với tất cả đám đàn ông trong đoàn làm phim rồi, cô làm vậy chỉ là đang cứu vớt Nhạc thái tử thôi có biết không?”
“Nhưng tôi.....”
“Đừng có nhưng nhị gì nữa, đi thôi, tôi thấy Nhạc thái tử từ nãy tới giờ cứ nhìn cô suốt kìa.”
Triệu Văn Kỳ kéo Lư Vân Vân tới trước mặt Nhạc Thính Phong: “Chào anh Nhạc, Vân Vân của chúng tôi có đôi lời muốn nói với anh.”
Lư Vân Vân mặt đỏ tía tai, cố lấy dũng khí nói: “Chào Nhạc tổng, lần trước mạo muội quấy rầy anh, tôi rất xin lỗi, tôi cũng không có ý gì đâu, chỉ là anh trai tôi làm việc tại công ty anh, anh ấy là người rất có năng lực, cũng rất chăm chỉ, nhưng từ sau khi vào công ty tới giờ lại cứ luôn bị cấp trên chèn ép, gần đây sếp của anh ấy làm sai hồ sơ đấu thầu lại đổ oan cho anh ấy, hại anh tôi bị oan, rửa không sạch tội, tôi tin quý công ty là một công ty lớn, nhất định sẽ không để nhân viên của mình chịu bất công như vậy, hi vọng ngài có thể trả lại sự trong sạch cho anh trai tôi.”
“Anh trai cô tên gì?”
Lư Vân Vân tưởng việc sắp thành, kích động nói: “Anh trai tôi là Lư Khánh Triết, cảm ơn Nhạc tổng, cảm ơn anh.....”
Nhạc Thính Phong gọi điện thoại: “Giang Lai, cậu tra giúp tôi xem công ty có ai tên Lư Khánh Triết không.”
“Có người này, tôi biết, gã này rất hay giở thủ đoạn trong công việc, lần trước làm sai hồ sơ đấu thầu, suýt nữa thì hại công ty tổn thất mất mấy trăm triệu, giờ đang trong giai đoạn tạm giữ chức vụ để xem xét.”
Giang Lai nói hoàn toàn ngược lại với những gì Lư Vân Vân nói, hai người này, tin ai còn phải hỏi sao?
Nhạc Thính Phong chán ghét nói: “Giữ chức vụ xem xét cái gì, trực tiếp đuổi việc cho tôi, công ty ông không cần nuôi lũ phế vật.”
Lư Vân Vân lập tức choáng váng mặt mày, sao lại thế được? Chẳng phải đã đồng ý rồi sao?
“Ngài...... ngài...........”
Nhạc Thính Phong cười lạnh: “Giờ nên nói tới chuyện của tôi rồi.” Anh cao giọng: “Nhấc đồ vào đây cho tôi.”
Lư Vân Vân và Triệu Văn Kỳ giật mình, chỉ thấy bỗng chốc có mười mấy người, mỗi người bưng một lò than to tướng tiến vào, còn chưa tiến lại gần đã thấy hơi nóng bốc ra rồi.
Lò than xếp thành một vòng tròn, vây Lư Vân Vân và Triệu Văn Kỳ vào giữa.
Nhạc Thính Phong gác chân lên, mặt âm trầm: “Chẳng phải các người khỏe lắm sao, phơi nắng hai tiếng đồng hồ cũng không sao cơ mà? Vậy thì cứ phơi nhiều thêm tí đi.”
“Đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy”, bọn họ đối xử với Yến Thanh Ti như vậy, anh phải đối phó với họ bằng cách nào đây, phim chưa quay xong, không thể đuổi cổ đi được, cũng không thể dừng quay, nếu không sẽ ảnh hưởng tới Yến Thanh Ti, nhưng, ông phơi chết chúng mày chắc được chứ nhỉ, không chỉ phơi chúng mày hôm nay, mà ngày nào cũng phơi chết luôn.
Lư Vân Vân bị “nướng” đỏ hết cả mặt: “Nhạc tổng, anh có ý gì đây, anh dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như thế?”
Nhiệt độ hôm nay vốn cũng cao, lại bị vây giữa một dàn lò như vậy, cô ta cảm giác như quần áo tóc tai đều cháy sém, nóng tới choáng váng đầu óc.
Nhạc Tính Phong cười, cười tới quái dị: “Dựa vào cái gì à? Ức hiếp người phụ nữ của tôi, con mẹ nó các người còn dám vờ vô tội sao.”
-------
Yến thổ hào: Có tôi ở đây, sau này em cứ để tôi xử lí đám bitch kia giúp em, em cứ nghỉ ngơi, bồi bổ sức khỏe, đợi tôi về thị tẩm đi!