Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 1570: Chương 1570: Vậy thì cứ thành toàn cho cô ta, làm cho cô ta vĩnh viễn không cần tỉnh lại




“Tiên sinh, không hỏi ra được là Yến gì, cô ta trả lời trong trạng thái vô thức nên khả năng ngôn ngữ cũng yếu đi, nhiều từ không nói ra được.”

“Yến Minh Tu…” Âm thanh của Hạ An Lan lạnh xuống. Ông biết đó là ai, ở Lạc Thành, ngoại trừ Yến Thanh Ti thì cũng chỉ còn có Yến Minh Tu mà thôi, người mà cô ả kia muốn nói tới chắc chắn là Yến Minh Tu.

Bọn họ đang nhốt Tô Ngưng Mi ở chỗ của Yến Minh Tu.

Hạ An Lan gọi thư ký tới: “Cậu báo cho Ngự Trì, phu nhân đang ở chỗ của Yến Minh Tu. Bảo bọn họ không cần cố kỵ, lập tức điều tra cho tôi, nhất định phải đưa người về bình an.”

Thư ký gật đầu: “Vâng…”

Nhân viên công tác hướng Hạ An Lan báo cáo: “Tiên sinh, tôi cho rằng người này không có giá trị tình báo nhiều lắm, có lẽ không phải thành viên trung tâm của tổ chức. Bọn chúng chắc chỉ muốn tìm một người có vóc dáng giống hệt phu nhân mà thôi. Từ lời của cô ta, có thể phân tích ra là hiện tại phu nhân không có gì nguy hiểm tới tính mạng.”

Hạ An Lan gật đầu: “Các anh vất vả rồi, đi xuống đi.”

Người kia vội vàng nói: “Không vất vả, không vất vả, đây là việc mà chúng tôi phải làm.”

Anh ta cũng không ở lâu, mang theo người nhanh chóng rời đi, sợ quấy rầy tới tổng thống nghỉ ngơi.

Hạ An Lan đột nhiên nhớ ra, lại gọi họ lại: “Đợi chút…”

“Tiên sinh, còn có gì phân phó?”

Hạ An Lan: “Thuốc dùng hôm nay…”

Ông còn chưa hỏi xong, đối phương liền biết trả lời thế nào, đáp: “Thuốc dùng hôm nay nếu tiêm nhiều sẽ làm chết não, nhưng… nếu mỗi ngày tiêm một chút thuốc vào thì cũng sẽ như trúng độc mãn tính, dần dần ăn mòn thần kinh trung ương, dần dần làm người ta trở nên trì độn, hay ngủ, dễ quên, sau một đoạn thời gian sẽ… biến thành… kẻ đần. Vẫn sẽ bảo trì cơ năng của cơ thể như thường, ăn uống ngủ nghỉ, hít thở không khác gì người thường, nhưng đầu óc thì đã hỏng, giống như người già bị bệnh mất trí nhớ vậy…”

Cứ thế này, dù cho đối phương có giám thị nhịp tim, mạch đập của cô ta thì cũng không nhận ra vấn đề gì.

Hạ An Lan thản nhiên nói: “Tốt… Mỗi tối các anh lại tới tiêm cho cô ta một chút.”

Nhân viên công tác kia do dự một chút, hỏi: “Tiên sinh, ngài muốn cô ta trong bao lâu sẽ có bộ dáng kia?”

Hạ An Lan chỉ đáp lại hai chữ: “Càng nhanh càng tốt.”

“Vâng.”

Hạ An Lan vẫy vẫy tay, bọn họ liền rời đi.

Bọn họ đi rồi, Hạ An Lan đứng dậy, chậm rãi đi vào phòng, đến bên giường, nhìn Nhạc phu nhân giả đang nằm đó.

Mọi tin tức cô ta biết đều đã bị đào ra hết rồi, không nhất thiết phải lưu lại người này ở đây để ông phải ghê tởm.

Nếu ông đoán không lầm, nữ nhân này giờ đã không biết mình là ai, cô ta rất hưởng thụ cảm giác được người ta hầu hạ như một đệ nhất phu nhân.

Đáng tiếc, phần tôn vinh đó không phải dành cho cô ta, nếu cô ta muốn đắm chìm trong giấc mộng đó thì ông sẽ thành toàn, để cho cô ta mãi mãi khong phải tỉnh lại.

Hạ An Lan lạnh lùng cười, xoay người rời đi.



Stuart theo dõi máy giám thị nhịp tim, mạch đập, nhíu mày: “Vừa rồi tim cô ta đập nhanh hơn một chút, nhưng giờ lại bình tĩnh trở lại, sao tôi cứ có cảm giác không ổn nhi?”

Arthur chìm trong bóng tối, lòng rối như tơ vò.

Anh đáp: “Chẳng lẽ anh không biết, đến giờ cô ta ở trước mặt Hạ An Lan mà vẫn chưa bị lộ, có phải là quá lâu rồi không?”

Stuart ngẩng đầu: “Sao, anh thích cô ta bị lộ à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.