Chương 248: Xuỵt.... có gì thì để lên giường hẵng nói.
Nhạc Thính Phong trợn trắng mắt, đừng có suốt ngày nhắc đi nhắc lại chuyện này, có bản lĩnh thì cô ăn đi, chỉ cần cô dám thì tôi lập tức cởi quần áo nằm chờ cô lâm hạnh.
Nhạc Thính Phong nói với Nhạc phu nhân: “Mẹ, mẹ vào nhà đi, không phải nói không thoải mái sao, đi vào nghỉ ngơi thôi.”
Nhạc phu nhân nhìn nhìn Yến Thanh Ti vẫn cứ không an lòng, bà kéo lấy cánh tay Nhạc Thính Phong: “Không được...nếu không, tối nay cô cũng mượn tôi dùng đi.”
Yến Thanh Ti cảm thấy vị lão phu nhân này thật đáng yêu, chưa thấy ai đến cái độ tuổi này rồi mà vẫn còn hồn nhiên đến như thế, cô cười phá lên rồi lắc lắc đầu: “Bác à, cái này thì không được đâu, có một số chuyện phụ nữ không làm với nhau được.”
Nhạc phu nhân lập tức đỏ mặt: “Cô...”
Nhạc Thính Phong cố nén cười vỗ vỗ bả vai Nhạc phu nhân: “Mẹ, vào nghỉ ngơi thôi, nếu có ăn thật, thì cũng là con ăn cô ấy.”
Nhạc phu nhân vẫn có chút nghi ngờ: “Con...có thể sao?”
Nhạc phu phân thấy Yến Thanh Ti hung bạo như thế có chút lo lắng cho năng lực của con trai mình, nghĩ muốn cho anh ta uống mấy loại canh bổ thận tráng dương gì gì đó.
Nhạc Thính Phong đen cả mặt: “Mẹ...mẹ mau, đi, vào, nghỉ, ngơi, đi!!!!!”
Nhạc phu nhân giật giật khóe miệng lại nhìn nhìn Yến Thanh Ti rồi lại xem Nhạc Thính Phong.
“Bác yên tâm, đảm bảo con trai bác sẽ bình an trở về.”
Nhạc phu nhân rối rắm: “Cô...đừng có ra tay nặng quá...”
Yến Thanh Ti phất tay một cái: “Bác yên tâm đi.”
Giọng của Nhạc Thính Phong bỗng chuyển lạnh: “Mẹ...”
“Đi vào, lập tức vào đây... hừ...” Nhạc phu nhân giận dỗi bỏ hai người lại.
Yến Thanh Ti xoay người lên xe, Nhạc Thính Phong hỏi: “Đi chỗ nào?”
Yến Thanh Ti khinh bỉ nói: “Anh có tiền để thuê phòng sao?”
Nhạc Thính Phong bật cười: “Tiền gì cũng có nhưng tiền thuê phòng thì không có, anh thích được em mời hơn, thế nào có mời hay không đây?”
Yến Thanh Ti đưa tay đỡ lấy đầu của mình thở dài: “Thế căn phòng kia của tôi sửa xong chưa?”
“Sửa xong rồi, nhưng đó là nhà của tôi, tôi là chủ nhà của em.”
Yến Thanh Ti đưa tay ra sờ mặt Nhạc Thính Phong nói: “Đi thôi, đi tới nhà của anh, tôi mời.”
Lời này dường như còn có ý khác, Nhạc Thính Phong bỗng cảm thấy gương mặt mình có chút nóng lên, ở chung với Yến Thanh Ti lâu như vậy chẳng biết mặt mũi đã quăng tới tận phương trời nào rồi.
Yên tĩnh được một lúc, Nhạc Thính Phong không nhịn được mà chua xót hỏi: “Em nhẫn tâm đối xử với Hạ Lan Phương Niên như thế không đau lòng sao?”
“Tôi đang sống trong nước sôi lửa bỏng thế này, cần gì phải tha anh ta vào chịu khổ cùng.”
“Thế tôi thì sao...”
Yến Thanh Ti quay ra nhìn anh: “Anh nói xem?”
Nhạc Thính Phong nghẹn họng, đúng là tự đưa lưng cho người ta đánh. Anh nhấn mạnh chân ga, phóng đi trong bóng đêm.
Chiếc xe đi vào Cẩm Tú Viên, Yến Thanh Ti có cảm giác cô đã lâu lắm rồi không đặt chân về đây.
Đi vào thang máy, nhấn tầng 16.
Nhạc Thính Phong cố đè nén dục vọng: “Em...”
Yến Thanh Ti đột nhiên đưa tay chặn lại miệng của Nhạc Thính Phong rồi kiễng chân hôn lên đó: “Xuỵt...có gì thì để lên giường hẵng nói.”
Đầu óc Nhạc Thính Phong bỗng chốc cảm thấy mông lung, cái gì...là đùa hay thật đấy, hạnh phúc đến quá đột nhiên khiến anh không thể nào tin nổi: “Em đừng có hối hận, có hối cũng không kịp rồi.”
Ting, cửa thang máy mở ra, Nhạc Thính Phong vừa ôm hôn Yến Thanh Ti vừa di chuyển tới cửa phòng, nhanh chóng nhấn mật mã mở cửa, lúc đi vào Yến Thanh Ti nhìn thấy Cận Tuyết Sơ thấp thoáng phía sau Nhạc Thính Phong.