Chương 201: Yến Thanh Ti, mày đừng có tự ‘đùa’ chết chính mình.
Gã đàn ông của Yến Minh Châu, Yến Thanh Ti không thèm để vào mắt.
Nhưng dùng gã để đối phó với Yến Minh Châu, cô cũng sẽ không chùn tay.
Yến Minh Châu sắp phát điên đến nơi, bất cứ ai mà bị Yến Thanh Ti ác ý khiêu khích liên tục như vậy chắc cũng sẽ không nhẫn nhịn nổi, huống chi Yến Minh Châu là một người bất kì lúc nào cũng có thể suy sụp phát điên. Cô ta há miệng muốn quát mắng, nhưng chưa kịp thốt ra tiếng đã bị Yến Tùng Nam cướp lời: “Cẩm Xuyên, để cháu phải chê cười rồi, hai đứa con gái của bác đều quá tuỳ hứng.”
Yến Tùng Nam vốn dĩ vẫn đứng bên cạnh xem xem rốt cuộc Yến Thanh Ti muốn giở trò gì, kết quả Yến Minh Châu liên tục thua thảm, thấy con gái sắp mất kiểm soát, ông ta vội vàng cùng Diệp Linh Chi đi đến đó.
Lạc Cẩm Xuyên mặt lạnh như băng, chẳng chút khách sáo nói: “Các người biết thế thì tốt, bữa tiệc ngày hôm nay nếu như bị nhà họ Yến các người phá tung thì ngày mai nhà họ Yến cứ chuẩn bị mà cút khỏi Lạc Thành đi.”
Bàn tay của Yến Thanh Ti leo lên cánh tay của Lạc Cẩm Xuyên: “Anh rể, đừng hung ác thế mà? Người ta đến đây còn không phải là vì…nhớ anh à.”
Cánh tay của Lạc Cẩm Xuyên khẽ run lên, rõ ràng biết rằng người phụ nữ này đang giả vờ giả vịt, trong đầu toàn những ý tưởng ác độc, biết rõ rằng những gì cô ta nói cũng là giả dối, mục đích cũng chỉ muốn tính toán bẫy anh, nhưng nghe những gì cô ta nói lại không kìm lòng được mà rung động.
Lạc Cẩm Xuyên nghiến răng: “Đủ rồi, cô im miệng…”
Yến Thanh Ti cong môi: “Đau lòng rồi hả? Được thôi, nếu như anh rể đã cảm thấy chị tôi tốt hơn tôi, thế thì thôi vật, sau này đừng có đến làm phiền tôi là được.”
Lạc Cẩm Xuyên: “Cô…”
Yến Tùng Nam nhìn gương mặt tái xanh của Yến Minh Châu, trong mắt đầy căm hận, giống hệt một con chó điên mất hết lí trí, bất cứ lúc nào cũng có thể lên cơn điên, ông ta lập tức nói: “Thanh Ti….con vừa vừa phai phải chứ.”
Yến Thanh Ti giờ mới ngẩng lên chính thức nhìn Yến Tùng Nam, cô liếc mắt nhìn Diệp Linh Chi vẻ mặt lạnh lùng đang đứng bên cạnh, cô tỏ vẻ vô tội đầy oan ức: “Cha, dì à, thấy con sao mọi người đều không vui vậy, chúng ta đã ba năm không gặp rồi mà, ba năm nay con ngày đêm nhớ mong mọi người, chỉ hận không thể quay về ngay lập tức, làm bạn bên cạnh hai người, chăm sóc cho hai người khi về già, đưa tiễn lúc –lâm- chung, đứa con gái ngoan ngoãn nghe lời hiểu chuyện như con, lẽ nào hai người không nhớ con à?”
Yến Thanh Ti đặc biệt nhấn mạnh cụm từ ‘đưa tiễn lúc lâm chung’, ba người nhà họ Nhạc nghe thấy mà rùng mình, cả người như bị dìm vào nước đá, lạnh buốt thấu xương.
Yến Thanh Ti như một con quỷ đột lốt mỹ nhân, nụ cười trên mặt cô ta xinh đẹp bao nhiêu thì tâm tư cô ta độc ác bấy nhiêu.
Yến Thanh Ti vẫn cười hì hì như cũ, nhìn vào trông xinh đẹp đáng yêu, khiến cho không ít đàn ông ngoái nhìn.
Diệp Linh Chi mở miệng: “Thanh Ti…những chuyện xấu xa mà mày đã làm ấy chúng ta không tính toán gì nữa hết, nhưng mày cũng phải biết giữ chút thể diện, đã về nước rồi thì phải biết rằng…ở trong nước và ở nước ngoài khác nhau, đừng có tự ‘đùa’ chết chính mình.
Diệp Linh Chi quả đúng là gừng càng già càng cay, mới nói một câu mà đâu đâu cũng là uy hiếp.
Bà ta cảnh cáo Yến Thanh Ti, trong nước là địa bàn của bọn họ, bọn họ muốn giết chết Yến Thanh Ti dễ như trở bàn tay.
Yến Thanh Ti nở một nụ cười quyến rũ: “Dì cứ yên tâm, con người của tôi ấy mà, trời sinh đã là mệnh đê hèn, đâu có dễ chết đến thế? Huống hồ… tôi còn có anh rể giúp một tay cơ mà? Kể cả không có anh rể, tôi vẫn còn có chú nữa đấy.” Đôi mắt Yến Thanh Ti lấp lánh, dịu dàng nói: “Nhưng mà, kể cả tôi có tự đùa chết chính mình đi chăng nữa, tôi cũng sẽ kéo thêm mấy cái đệm lưng, ba năm trước lúc tôi đi đã từng nói như thế nào nhỉ, sớm muộn gì tôi cũng sẽ quay về, bà xem, tôi đã khoẻ mạnh mà quay về rồi đây này, cả nhà chúng ta…cuối cùng cũng đoàn tụ rồi!”