Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1062: Chương 1062: Ai làm, tự mình lăn ra đây?




“Được rồi, tiếp tục gọi tên học sinh lên nhận bài kiểm tra.”

Thời gian đã kéo tương đối dài, thầy Trương phải nhanh lên một chút mới có thể giảng hết được đề bài trong bài kiểm tra hôm nay.

Thời gian còn lại của buổi học, thầy Trương giảng lại các đề trong bài kiểm tra một lần, cả một lớp học không ai dám nói thêm gì nữa.



Tan học về nhà, Nhạc Thính Phong không hề hé răng nửa chữ về chuyện trên trường học.

Buổi tối, lúc phụ đạo, Hạ An Lan hỏi Nhạc Thính Phong: “Con có suy nghĩ thế nào về chuyện này?”

Anh nói “chuyện này” tất nhiên là chuyện Nhạc Thính Phong bị đổ oan là gian lận ở trường.

Anh đã sớm biết, hơn nữa lúc nghe tới chuyện đó thì vô cùng tức giận.

Làm sao Nhạc Thính Phong có được thành tích như hôm nay, Hạ An Lan là người rõ ràng nhất, lại có kẻ dám đổ oan cho con của anh. Đầu heo hết sao?

Nhạc Thính Phong không ngạc nhiên khi Hạ An Lan biết chuyện này, nhất định là cô Ngô đã nhanh nhảu gọi điện cho ông ấy.

Cậu suy nghĩ một chút mới trả lời Hạ An Lan: “Chú cảm thấy thành tích hiện tại của con thế nào?”

Hạ An Lan gật đầu: “Rất tốt, thầy Toán đã gửi đề bài hôm nay cho chú xem, có một chút khó khăn, nhưng bài giải của con lại rất tốt.”

Nhạc Thính Phong khẽ cắn môi: “Nếu là tốt lắm, vậy… cháu muốn tham gia cuộc thi nhảy lớp có được không?”

Hạ An Lan hơi sửng sốt: “Con chắc không?”

Nhạc Thính Phong gật đầu: “Chắc ạ, cháu muốn cho bọn nó phải bẽ mặt, chủ yếu là, cháu không muốn học cũng lớp với lũ đáng ghét đó nữa.”

Đương nhiên, cậu sẽ không nói với Hạ An Lan rằng, nếu có thời gian, cậu nhất định sẽ tẩn cho thằng nhóc kia một trận trên đường nó đi học về.

Hạ An Lan vỗ vỗ bả vai cậu: “Vậy con cứ nói với các thầy cô đi, tuần sau thi, một tuần này chú sẽ dạy con.”

Nhạc Thính Phong gật đầu: “Vâng.”

“Không cần áp lực, với thành tích hiện nay của con, làm những đề cấp cao hơn cũng không khó khăn lắm đâu.”

“Vâng.”

“Cho dù con không có đủ khả năng, chú cũng sẽ giúp con tăng nó lên, dù sao con có một ba dượng rất giỏi mà.”

Nhạc Thính Phong: “Xí…”



Hôm sau đi học, Nhạc Thính Phong liền nhận ra thái độ của cả lớp với cậu đều thay đổi. Cậu chưa tới phòng học, bọn chúng vẫn còn túm năm tụm ba ríu rít nói chuyện, nhưng cậu bước vào lớp một cái, bọn chúng liền im phăng phắc.

Nhạc Thính Phong chẳng để ý tới bọn chúng. Sau khi cậu ngồi vào chỗ được một lát, bọn chúng lại xì xà xì xầm, hơn nữa vừa nói còn vừa liếc nhìn qua bên này.

Chỉ trỏ, không biết nói cái gì.

Dù sao, cũng chẳng phải là lời gì hay ho.

Bọn họ như muốn cô lập Nhạc Thính Phong, chẳng ai để ý tới cậu, chẳng ai nói gì với cậu.

Trẻ con chính là như thế, cách duy nhất để đối xử với người mà chúng ghét đó là không nói chuyện cùng, nhưng cách này với Nhạc Thính Phong chẳng có tác dụng gì.

Trước khi vào lớp, Nhạc Thính Phong đi toilet, lúc trở về, mở sách giáo khoa Ngữ văn ra liền thấy trên trang sách tràn ngập hai chữ: “chép bài”.

Sắc mặt Nhạc Thính Phong không thay đổi, mở sách Toán ra, quả nhiên cũng giống nhau, các sách khác cũng vậy.

Bọn chúng viết đầy hai chữ “chép bài” lên các sách giáo khoa của cậu.

Nhạc Thính Phong cười lạnh, ngây thơ, với một số người thật là đáng yêu, nhưng cũng có một số người lại khiến người ta chán ghét tới cực điểm.

Cậu có thể cảm giác được không khí trong lớp có vấn đề, có lẽ cả lớp đều biết.

Nhạc Thính Phong đặt sách giáo khoa xuống, lạnh lùng nói: “Ai làm, tự mình lăn ra đây.”

Không ai đáp, Nhạc Thính Phong liền đứng lên: “Không ra đúng không? Vậy đừng trách tao không khách khí.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.