Đối với sự xa lánh, cô lập của bọn trẻ ranh này, Nhạc Thính Phong chẳng cảm thấy gì, dù sao bình thường cậu cũng đâu có quan tâm tới bọn nó.
Bởi vì đối với kẻ yếu mà nói, bọn nó cũng chỉ có năng lực đến đó mà thôi.
Nhưng bọn nó ngàn lần, vạn lần không nên dùng cách này để chạm tới điểm mấu chốt của cậu. Cậu không phải Nhạc Thính Phong cho rằng có học hay không cũng chẳng sao, thành tích là mây bay như trước đây, nếu cậu đã quyết định ngoan ngoãn học hành, cậu sẽ quý trọng sách vở của mình.
Huống chi, dù là người lớn hay trẻ con thì điểm đạo đức mấu chốt đều phải có, không cần cả ngày mang tiếng trẻ con nên thích làm gì thì làm. Ha ha, trẻ con, chính vì là trẻ con nên càng không thể tha thứ được.
Hôm nay bọn chúng dám viết vẽ bậy bạ trên sách của cậu, ngày mai có khi đều xé hết sách của cậu cũng không chừng. Nếu hôm nay không cho bọn chúng một bài học, chỉ sợ ngày mai bọn chúng còn tiếp tục lên mặt.
Nhạc Thính Phong cười lạnh: “Một đám bỏ đi, có gan làm mà sao không có gan thừa nhận hả?”
Người làm chuyện này nhất định không phải một người, cậu ra ngoài không lâu, một người không thể nào có khả năng viết lung tung lên tất cả các sách được, tất nhiên phải có vài người cùng nhau làm, nét chữ trên các sách cũng không hề giống nhau.
Nhạc Thính Phong không cần so sánh nét chữ của từng người, dùng đầu nghĩ thôi cũng biết đó là ai rồi.
Người làm chuyện này thật sự là làm nhục hai chữ “trẻ con”.
Nhạc Thính Phong lại chửi tiếp: “Chúng mày tưởng không nhận thì tao sẽ không biết là ai sao? Nói chúng mày là heo, chúng mày đúng là đã biến mình thành heo thật.”
Một nữ sinh đang nói chuyện cùng cán sự học tập không nhịn nổi, cãi: “Nhạc Thính Phong, mày ăn nói cho cẩn thận, đừng có chửi mắng người lung tung. Có người viết lên sách của mày mấy chữ “chép bài”, “gian lận” nhưng không phải tất cả mọi người đều làm, vì sao lại vơ đũa cả nắm như thế? Mày còn có chút đạo đức nào không hả?”
Nhạc Thính Phong cười ha ha hai tiếng, lại có kẻ tự mình dâng tới cửa thế này, “Tao còn chưa nói trên đó viết cái gì, sao mày lại biết? Chỉ có đồ đầu heo mới không đánh đã khai.”
Sắc mặt của nữ sinh kia lập tức trắng bệch, vội vàng nhìn sang phía cán sự học tập cầu cứu, nó lắp bắp giải thích: “Tao, tao… tao không có, không phải tao… Tao chỉ đoán thôi, đúng, tao chỉ đoán, là mày… Mọi người đều biết thành tích hôm qua của mày vì sao mà đạt được, cho nên tao… mới có thể đoán ra được…”
Nam sinh ngồi sau lưng Nhạc Thính Phong như bị gặm mất não, nói: “Nhạc Thính Phong, mày bắt nạt một đứa con gái như thế là hơi quá đáng rồi đấy, mày…”
Nó còn chưa nói dứt lời, Nhạc Thính Phong liền cầm hai quyển sách của nó ở trên bàn lên, sau đó lấy từ trong túi ra một cái bật lửa, châm lửa đốt luôn cuốn sách ở trong tay mình.
Lửa gặp giấy liền nhanh chóng bốc cháy, Nhạc Thính Phong lập tức giơ quyển sách đang cháy bùng bùng lên.
Đừng hỏi cậu lấy bật lửa ở đâu ra, là một nam sinh, tuy Nhạc Thính Phong không hút thuốc nhưng vẫn có những sở thích cá nhân.
Cả lớp trợn tròn mắt, bọn họ đều nhìn thấy sách của Nhạc Thính Phong bị viết bừa bãi, nhưng không ai ra mặt ngăn cản, cũng không ai nói gì với cậu. Bọn chúng không ngờ phản ứng của Nhạc Thính Phong lần này lại dữ dội như thế. Hôm qua nói cậu chép bài, cậu còn chẳng có phản ứng gì, không ngờ đến hôm nay…
Sau một trận khiếp hãi, nam sinh kia lại tiếp tục khóc lớn lên: “Mày, mày, mày, Nhạc Thính Phong, tại sao mày lại đốt sách của tao? Mày là đứa gian lận, mày đi chép bài còn không cho người khác nói à?”