Lộ Tu Triệt vừa nghe đã thấy hưng phấn, đánh nhau ư, đây là chuyện đương nhiên, hôm nay xảy ra chuyện này thì cậu làm gì còn tâm tư nào đi học chứ.
Vì thế Lộ Tu Triệt bảo vệ sĩ chuẩn bị tốt đồ vật này nọ, đi thẳng tới địa chỉ hiện tại của Dư Viễn Phàm.
Lộ Tu Triệt hỏi Nhạc Thính Phong: “Chúng ta có nên vọt vào luôn không?”
Nhạc Thính Phong lườm cậu một cái: “Vào cái gì mà vào? Dư Mộng Nhân còn đang ở bên trong đó.”
“Thế thì tiện tay cho mụ ta một trận luôn đi?”
Nhạc Thính Phong đá cậu một cước: “Đánh? Người đàn bà đó âm hiểm như vậy, nhất định sẽ báo cảnh sát. Hơn nữa, nếu đánh cô ta, đến lúc đo, cô ta mặt đầy nước mắt, chạy đến cáo trạng trước mặt ông già của cậu, đến lúc ấy, người bị hại lại chính là cậu đó.”
Lộ Tu Triệt hỏi: “Vậy chúng ta mai phục ở bên ngoài ư?”
“Chờ đi, đợi đến khi tên tiểu tử Dư Viễn Phàm kia chạy tới, trùm bao tải lên cho nó một trận.” Nhạc Thính Phong lấy từ túi trước ra một chiếc kẹo mút. Đây là chiếc kẹo hôm nay Thanh Ti đưa cho cậu, vị chanh chua chua, cô bé không thích ăn vị này.
“Vậy tớ không thể nói cho nó biết là ai làm ư?”
Nhạc Thính Phong cảm thấy Lộ Tu Triệt này có lẽ là bị tức giận làm cho ngu người luôn rồi: “Cậu xem cậu có phải đứa ngốc không, nói cho nó biết, rồi để nó chạy tới trước mặt ba cậu, giả bộ đáng thương sao?”
Lộ Tu Triệt thở dài một tiếng: “Haizzzzz...”
“Vậy nếu nhỡ tên đó hôm nay không đi ra ngoài thì sao?”
Nhạc Thính Phong lắc đầu: “Không có chuyện đó đâu.”
Lộ Tu Triệt kỳ quái: “Sao cậu lại chắc chắn như vậy là thằng đó nhất định sẽ ra ngoài chứ?”
“Nếu chuyện xảy ra với ông nội của cậu có liên quan đến thằng đó, vậy nhất định nó sẽ đi ra ngoài, bởi vì tâm tình kích động, cảm giác ước mơ mà mình luôn khao khát sắp thành hiện thực thì sẽ không thể nào kiềm chế được, nhất là khi tên đó vẫn còn non nớt như vậy, chưa học được cách che giấu cảm xúc cá nhân. Mà thôi, nói với cậu cái này cậu cũng không hiểu đâu.”
Lộ Tu Triệt không nói nên lời... Được rồi, cậu không hiểu, nhưng không sao, tin tưởng Nhạc Thính Phong sẽ không bao giờ sai.
Đợi hơn một giờ, đến 3 giờ chiều, quả nhiên, Lộ Tu Triệt thấy Dư Viễn Phàm từ tiểu khu đi ra.
Lộ Tu Triệt kích động lay lay Nhạc Thính Phong đang buồn ngủ híp mắt: “Lão Đại lão đại, cậu đoán như thần, thằng đó ra ngoài rồi này, chúng ta đi thôi.”
Nhạc Thính Phong lười biếng mở mắt: “Đi cái gì mà đi, cứ ở đó theo dõi đi.”
“Không phải là bây giờ chúng ta nên mang bao tải ra trùm nó sao?”
Nhạc Thính Phong xoay xoay thắt lưng: “Trên đường giờ toàn là người, cậu trùm bao tải cái gì đây?”
“Nhỡ đâu nó cứ đi ở đường thì sao? Vậy chẳng phải là chúng ta không có biện pháp ra tay ư?”
Nhạc Thính Phong liếc mắt nhìn Dư Viễn Phàm. Tên đó không cầm gì cả, từ tư thế đi đường có thể nhận ra tâm tình tên này giờ không tệ chút nào, đi học thì chắc chắn là không phải rồi, cậu nhìn bốn phía rồi nói: “Không thể, tên này, nếu không ra quán Game thì cũng tới các quán trò chơi, cậu cứ chờ mà xem.”
Lộ Tu Triệt nhức đầu, nói chắc chắn như vậy ư? Liệu có phải sự thật không đây?
Lái xe đi sau một đoạn rất xa, quả nhiên, đến cuối đường lớn có một chỗ rẽ nhỏ, Dư Viễn Phàm bước theo lối rẽ ấy, hai bên trái phải trên đường nhỏ kia đều là những ngôi nhà tự xây, hai bên đan xen rất nhiều lối rẽ nhỏ, vừa nhiều lại vừa lộn xộn, ruồi bọ bay đầy xung quanh, có cả cửa hàng Internet không có biển hiệu, còn có một vài cửa hiệu cắt tóc massage, tóm lại là có chút hỗn loạn.
Xe đi vào có chút dễ bị lộ, Nhạc Thính Phong bảo tài xế xuống xe đi theo Dư Viễn Phàm.
Đợi khoảng 10 phút, lái xe chạy về tới nơi: “Thiếu gia, Nhạc thiếu gia, tên nhóc kia quả thật là vào cửa hàng Internet.”
Lộ Tu Triệt sùng bái nhìn Nhạc Thính Phong: “Thật đúng là... Cậu có phải người hay không vậy? quá lợi hại rồi.”
“Vậy giờ có phải chúng ta nên chờ tên đó chơi xong rồi tìm cơ hội cho nó một trận hay không?”