Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1742: Chương 1742: Cho mày một trận, mày chê ít sao




Nhạc Thính Phong liếc nhìn Lộ Tu Triệt: “Cậu biết khi nào tên này chơi xong chắc? Trước khi tan học là chúng ta phải về trường học đó.”

Cậu còn phải đi đón Thanh Ti đó, không thể để Thanh Ti biết là chiều nay cậu trốn học đi đánh người được.

Lộ Tu Triệt nhức đầu: “Chuyện này...”

Nhạc Thính Phong hỏi: “Quán Game kia có cửa sau không?”

Lái xe ngẫm lại, gật đầu: “Hẳn là có đi...”

Nhạc Thính Phong viết một tờ giấy đưa cho lái xe: “Đưa cho ông chủ quán Game, đem tờ giấy này cho Dư Viễn Phàm, chúng ta ra cửa sau chờ.”

“Được.” Lái xe cầm tờ giấy rồi chạy tới quán Game.

Nhạc Thính Phong vẫy vẫy tay, bảo Lộ Tu Triệt: “Lấy hàng đi nào, chúng ta đi!”

Lộ Tu Triệt cùng vệ sĩ lập tức vô cùng hưng phấn cầm bao tải đi sau Nhạc Thính Phong, cùng nhau bước tới cửa sau quán Game.

Cậu hỏi Nhạc Thính Phong: “Vừa rồi cậu viết gì trên giấy vậy?”

Nhạc Thính Phong thuận miệng nói: “Không có gì, chỉ tuỳ tiện viết vài câu, chỉ cần đem người gọi ra là được.”

Lộ Tu Triệt vẫn muốn biết nên tiếp tục truy hỏi: “Vậy rốt cuộc là cậu viết gì mà có thể gọi người ra vậy?”

Nhạc Thính Phong cười nói: “Tớ nói, ở cửa sau có người muốn đưa cho cậu ta 1.000 tệ, bảo cậu ta ra lấy.”

“Tên đó sẽ tin ư?”

“Làm sao tớ biết được?”

Nhưng mà tin hay không thì sẽ biết nhanh thôi, bởi không bao lâu sau, Dư Viễn Phàm mò ra đó thật.

Cậu ta vốn định không ra, cậu cũng không tin là có người vô duyên vô cớ cho mình tiền, nhưng mà cậu tò mò, cho dù là đùa dai, cậu cũng muốn biết mình đã chọc phải ai, trên đời này có người thích làm mấy trò kiểu này ư?

Cho dù biết rõ là trò bịp, nhưng vẫn muốn xem xem trò này do ai làm ra.

Kết quả, Dư Viễn Phàm vừa bước ra cửa, còn chưa thấy rõ bóng người trước mặt thì trước mắt đã tối sầm, bị một cái bao tải trùm thẳng lên đầu, còn chưa kịp thét chói tai thì gậy gộc từ bốn phương tám hướng đã phang xuống rồi.

Dư Viễn Phàm đau đến nỗi kêu la thảm thiết cũng không kêu nổi, bởi đối phương ra tay vừa nhanh vừa mạnh, bùm bụp, bùm bụp – những quả đấm như mưa đánh vào trên người cậu ta khiến cậu ta căn bản không thể chống đỡ nổi.

Cảm giác không sai biệt lắm, Nhạc Thính Phong nháy mắt với Lộ Tu Triệt, nên đi thôi.

Lộ Tu Triệt phất tay, hai người vệ sĩ nhấc Dư Viễn Phàm đã gần như hôn mê giấu ra đằng sau một chiếc thùng rác.

Trên đường về, Lộ Tu Triệt thở ra một hơi, cuối cùng cũng nhả ra được cục tức này.

Cậu đưa Nhạc Thính Phong về trường còn bản thân mình thì không xuống xe, cậu nói: “Chiều nay tớ không đi học, tớ tới bệnh viện một chuyến, kết quả xét nghiệm của ông nội tớ hẳn là cũng sắp có rồi.”

“Được, vậy cậu cứ đi đi, chuyện hôm nay Dư Viễn Phàm không thể không nghi ngờ cậu, nhưng mà cái gì cậu cũng không được thừa nhận, bên trường học tớ sẽ cho người xử lý, cậu chỉ cần nói hôm nay cậu luôn ở trong phòng thí nghiệm để làm thí nghiệm với tớ là được.” Nhạc Thính Phong sẽ cho Lộ Tu Triệt một bằng chứng ngoại phạm rõ ràng. Nếu Dư Viễn Phàm thật sự cáo trạng, cậu nhất định sẽ giúp Lộ Tu Triệt thoát khỏi hiềm nghi.

Lộ Tu Triệt cười nói: “Được, Nhạc ca, đại ân đại đức này của đại ca, đệ không lời nào cảm tạ hết được.”

Lúc này nếu không có Nhạc Thính Phong giúp cậu, xem chừng cậu cũng không biết phải làm thế nào cho tốt.

Nhạc Thính Phong khua khua tay: “Cậu đi đi.”

Cậu biết giờ Lộ Tu Triệt có thể nở nụ cười như thế này, xem ra cũng không hề dễ dàng chút nào.

Lộ Tu Triệt từ trường học chạy tới bệnh viện, đúng lúc thấy bác sĩ đang nói chuyện Lộ Hướng Đông.

Bác sĩ nói: “Trước mắt, kết quả xét nghiệm ban đầu cho thấy là người bệnh đã dùng một loại thuốc nào đó khiến nhịp tim tăng lên, giống như... Một số loại thuốc kích thích gì đó, thứ này tuy rằng không phải là độc dược trí mạng, nhưng đối với người có trái tim không khoẻ như ông cụ thì cũng coi như trí mạng rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.