“Bằng Trình… là anh sao, thật là anh sao?”
Nhạc Bằng Trình đẩy cô ta ra: “Tiện nhân, bán rẻ tao, xem xem mấy hôm nay ở trong đó mày sống tốt thế nào? Không ngờ lại còn có thể đứng đây giả bộ giả tạo.”
Đinh Phù yếu đuối lê lết dưới đất: “Bằng Trình, anh hiểu lầm em rồi, làm sao em có thể bán rẻ anh được. Chúng ta ở bên nhau bao nhiêu năm nay rồi, anh vẫn luôn rất hiểu em biết rõ về em. Lẽ nào trong lòng anh, em là loại người đó?”
Nước mắt của Đinh Phù khiến Nhạc Bằng Trình do dự: “Thế cô nói cho tôi biết, làm sao mà cô ra được? Tại sao trên người cô không có chút thương tích nào cả? Ở trong đó, cảnh sát đã nói với cô những gì?”
Đinh Phù nhanh chóng nghĩ ra rất nhiều cớ, cô ta cực kỳ giỏi viện cớ, cũng cực kỳ rõ ràng rằng, nói gì có thể khiến cho Nhạc Bằng Trình mềm lòng, không thì tại sao cô ta có thể ở bên hắn một thời gian dài như vậy được.
Hai tay Đinh Phù ôm lấy ngực, ngước mắt nhìn Nhạc Bằng Trình: “Em chỉ ra trước anh nửa tiếng thôi, em vào nhà vệ sinh rửa mặt, thay quần áo, trang điểm, nên xem ra mới không thê thảm như vậy. Anh biết đấy, phụ nữ luôn vì người mình yêu mà làm đẹp. Em… làm sao em để anh nhìn thấy bộ dạng thê thảm, xấu xí đó của em được…”
Cô ta lau nước mắt hai bên gò má: “Trong đồn cảnh sát, bọn họ hỏi anh có phải là gián điệp không, em không bảo là anh, em chỉ nói bản thân em, nói rằng quả thật có người từng muốn xúi giục em bán nước, nhưng em không đồng ý. Bởi vì em cảm thấy chỉ có người nào thiếu tự tin, không theo đuổi điều gì, không có niềm tin, mới có thể làm chuyện đó. Nhưng em không giống như vậy, em có anh mà!”
Nhạc Bằng Trình lại càng mềm lòng hơn, hắn ta thầm nghĩ, có lẽ hắn đã hiểu lầm Đinh Phù rồi, cô ta có lẽ vẫn rất yêu hắn.
Đinh Phù lê lại gần ôm lấy đôi chân bẩn thỉu của hắn: “Bằng Trình, anh không biết rằng tình yêu mà anh dành cho em, khiến em ngày nào cũng sống rất an tâm hạnh phúc. Đối với em, anh là toàn bộ niềm tin của em. Dù sao thì em cũng không thiếu gì cả, tất nhiên em không cần thiết phải tham gia tổ chức đó của bọn họ mà?”
“Em đã dùng những lời này để lừa bọn cảnh sát, thế nên, bọn họ không hỏi em thêm gì nữa. Bằng Trình, anh phải tin em, em thật sự không bán rẻ anh.”
Đinh Phù là một nhân tài, trước mặt Nhạc Bằng Trình, trình độ viện lý do của cô ta đã đạt đến mức tột đỉnh cung phu.
Những lý do này có lẽ để lừa người khác thì vô ích, nhưng, Nhạc Bằng Trình vẫn cứ chui đầu vào rọ.
Sắc mặt hắn lúc đó đã dịu lại, ánh mắt nhìn Đinh Phù lại bắt đầu xuất hiện ngon lửa tình yêu, hắn đỡ cô ta dậy, nói: “Haizz, anh cũng là quá tức giận, bọn cảnh sát đó bảo em đã nói hết rồi, nên anh…”
Đinh Phù lắc đầu, khóc lóc nói: “Không sao, không sao cả, em rõ rồi… em hiểu anh, anh không cần xin lỗi em.”
Nhạc Bằng Trình áy náy ôm cô ta vào lòng, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện khác, lại lấy tay đẩy cô ta ra: “Không đúng, làm sao cô ra được?”
Đinh Phù khẽ khàng đáp: “Có một tay cảnh sát nói với em, anh đã chi rất nhiều tiền để thuê người bảo lãnh ra, rồi người đó… mua một tặng một, thế nên, bọn họ đã thả em ra.”
Nhạc Bằng Trình sững người, sao tay cảnh sát đó không nói với hắn? Thế này thì khó xử quá, Đinh Phù nhất định sẽ nghĩ rằng, ban đầu cơ bản là hắn không muốn cứu cô ta.
Hắn ta vội vàng hắng giọng: “Đúng rồi, mua một tặng một, em xem anh tức giận đến mức đờ đẫn rồi.”
Đinh Phù chân thành nhìn hắn, trong mắt chất chứa đầy tin tưởng, nói: “Vâng, là em không tốt, khiến anh tức giận. Bằng Trình, cảm ơn anh, nếu không có anh, không biết em phải ở trong đó bao lâu.”