Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 907: Chương 907: Sao hắn lại có bộ dạng quỷ quái đó




“Cảm ơn anh, cảm ơn anh!” Nhạc Bằng Trình vô cùng cảm kích.



Nhạc Bằng Trình tiếp tục chịu giày vò thêm một ngày nữa. Rạng sáng ngày tiếp theo, cuối cùng Nhạc Bằng Trình cũng được thả ra.

Từ đồn cảnh sát đi ra, trong lòng hắn chỉ còn lại bốn chữ---- May còn sống sót.

Trong vài ngày vừa qua, hắn ta thực sự cảm thấy sắp chết đến nơi rồi.

Đến nay cuối cùng cũng được thả ra, hít thở không khí trong lành bên ngoài, tận hưởng ánh mặt trời rực rỡ, Nhạc Bằng Trình cảm thấy 20 vạn đô la Mỹ đó rất đáng.

Hắn đau đớn khắp mình mẩy, choáng váng loạng choạng đi xuống cầu thang.

Hắn ta không ngờ rằng nhìn thấy Đinh Phù trước cửa đồn cảnh sát.

Đinh Phù nhướn cổ, hóng người từ đồn cảnh sát đi ra.

Nhạc Bằng Trình nhìn thấy cô ta, sững sờ, suýt nữa hắn ta đã quên mất Đinh Phù. Hắn ta bất giác đi đến đó. Nhìn thấy Đinh Phù, thực ra hắn rất vui mừng. Dù sao cũng đã ở bên nhau hơn mười năm, hắn luôn nghĩ rằng mình rất thích cô ta.

Nhưng lúc sắp đi đến trước mặt Đinh Phù, hắn dừng lại, không đúng, lúc đó hắn chỉ muốn đưa mình ra ngoài. Nếu như bảo hắn chi 20 vạn đô la Mỹ để cứu Đinh Phù, hắn nhất định sẽ không làm.

Thế nên lúc đó về cơ bản hắn không hề nghĩ cho Đinh Phù, đã không phải là hắn chi tiền cho cô ta ra ngoài, thì tại sao cô ta lại được thả ra.

Nhạc Bằng Trình nhìn Đinh Phù từ đầu đến chân, mặc dù tinh thần không được tốt, cũng có vẻ mệt mỏi, nhưng so với Nhạc Bằng Trình thì cô ta tốt hơn nhiều, ít ra thì trang phục trên người cũng rất sạch sẽ rất sang trọng, xem ra cũng chẳng phải chịu tội gì, quan trọng là trên mặt cô ta, còn trang điểm.

Đứng đó với bộ dạng xem ra rất tội nghiệp, khiến người ta thương xót.

Nói lên điều gì, nói lên rằng Đinh Phù nhất định đã được thả trước hắn, hơn nữa, trong đồn cảnh sát, cô ta được đối xử tốt hơn nhiều so với hắn.

Nhạc Bằng Trình nghe cảnh sát giải thích xong, đột nhiên cảm thấy hình như rất có lý.

Gián điệp, đây thuộc về tội phạm chính trị, không phải là tội danh bình thường.

Thế nhưng những hai mươi vạn đô la Mỹ đấy. Lẽ nào hắn phải bỏ ra toàn bộ số tiền mang theo để chi trả cho việc này hay sao?

Nhạc Bằng Trình không cam tâm, “Đồng chí cảnh sát, anh có thể, có thể giúp tôi nói khó, giúp tôi giảm bớt một chút, trong chốc lát bỏ ra hai mươi vạn đô la Mỹ quả thực là quá nhiều.”

Cảnh sát thở dài: “Tôi biết, tôi đã nói rồi, nhưng người đó không chịu nhượng bộ. Hắn ta nói, 20 vạn không phải nhiều. Hắn ta cần dùng số tiền đó để đi mua quan hệ. Nếu như anh không gánh được số tiền đó, thì thôi vậy. Tôi cũng không giúp anh tìm được người khác nữa, bản thân tôi cũng sợ sẽ bị liên lụy nguy hiểm. Nếu như để cấp trên biết được, thì tôi phải cởi bỏ quân phục mất.”

Trong lòng Nhạc Bằng Trình đang đấu tranh, trong chốc lát nhiều tiền như vậy, rốt cuộc có nên bỏ ra hay không.

Cảnh sát nhìn ra bên ngoài, hạ giọng nói: “Anh nghĩ nhanh lên, tôi không có nhiều thời gian ở trong đây đâu, không sẽ có người nghi ngờ.”

Nhạc Bằng Trình nghĩ ngợi một lát, nếu như ở trong đây, hắn không làm được gì cả, sau khi ra ngoài, hắn còn có thể ly hôn với Tô Ngưng Mi, sau đó lấy lại được gia tài nhà họ Nhạc.

So với khối tài sản kếch xù của Nhạc gia, hai mươi vạn đô la Mỹ cơ bản không là gì cả.

Hạ quyêt tâm xong, Nhạc Bằng Trình không do dự nữa. Nếu còn tiếp tục do dự, thì chắc sẽ không ra được thật.

“Tôi đồng ý, tôi… đồng ý. Đồng chí cảnh sát, phiền anh… anh đi nói với người đó, tôi đồng ý…20 vạn đô la Mỹ tôi cũng chi.”

Cảnh sát hỏi: “Anh chắc chắn chứ, tôi đã đi nói rồi, anh không được hối hận nhé.”

“Chắc chắn, tôi nhất định phải ra khỏi đây.”

Ra khỏi đây mới có thể lấy được nhiều tiền hơn.

Cảnh sát gật đầu: “Thế anh đợi nhé, tôi đi nói với người đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.