Hắn ta nghiến răng: “Được, 20 vạn thì 20 vạn, tôi đồng ý.”
Không ngờ rằng người trong nước lại đểu như vậy, vừa mở mồm đã đòi 20 vạn, thật quá đểu cáng.
May là hắn có tiền, không thì, cả đời đừng nghĩ đến chuyện ra ngoài.
Cảnh sát tiếp tục lắc đầu…
Nhạc Bằng Trình há hốc mồm hớp hớp một hơi: “Không… không… không phải là 20 vạn, thế hắn ta đòi bao nhiêu?”
Không phải hai vạn, cũng không phải hai mươi vạn, thế rốt cuộc thì đối phương đòi bao nhiêu?
Cảnh sát không hề thay đổi sắc mặt, nói: “Là hai mươi vạn, nhưng là, đô la Mỹ.”
Nhạc Bằng Trình nghe vậy, sợ đến mức suýt nữa ngất đi, kinh ngạc đến quên cả đau răng, hắn la lên: “Đây… đây rõ ràng là cướp của, sao có thể đòi nhiều tiền như thế, sao hắn không đi cướp ngân hàng chứ?”
Hai mươi vạn đô la Mỹ, đổi ra nhân dân tệ, thì phải hơn một trăm vạn tệ.
Không phải chỉ là bảo lãnh một chút thôi sao, tại sao lại đòi nhiều tiền như vậy, thèm tiền đến phát điên rồi hay sao?
Nhạc Bằng Trình nghi ngờ nhìn cảnh sát. Hắn ta nghi ngờ đó là đồng bọn ở ngoài của anh ta, muốn lừa tiền hắn.
Cảnh sát cảnh cáo hắn: “Giá tiền này quả thực là quá cao, thế nhưng, cả cái thủ đô này, cũng chỉ có một người dám bảo lãnh cho anh. Nếu như tình trạng của anh là phổ biến, thì vài nghìn tệ là xong việc, thế nhưng, không phải thế. Tình trạng của anh là, cảnh sát nghi ngờ anh là “gián điệp”, anh biết đó là tội danh gì không? Điều đó có nghĩa là một khi đã bảo lãnh cho anh, thì sẽ phải chịu rủi ro giống như anh, rủi ro này không phải chỉ là đầu tư tùy tiện, lỗ thì lỗ cũng được.”
“Anh không hiểu tình hình trong nước, cảm thấy đắt cũng là bình thường, nhưng vẫn còn có người dám làm là rất hiếm có rồi. Tôi còn không ngờ rằng có người dám làm.”
Nhạc Bằng Trình nghe cảnh sát giải thích xong, đột nhiên cảm thấy hình như rất có lý.
Gián điệp, đây thuộc về tội phạm chính trị, không phải là tội danh bình thường.
Thế nhưng những hai mươi vạn đô la Mỹ đấy. Lẽ nào hắn phải bỏ ra toàn bộ số tiền mang theo để chi trả cho việc này hay sao?
Nhạc Bằng Trình không cam tâm, “Đồng chí cảnh sát, anh có thể, có thể giúp tôi nói khó, giúp tôi giảm bớt một chút, trong chốc lát bỏ ra hai mươi vạn đô la Mỹ quả thực là quá nhiều.”
Cảnh sát thở dài: “Tôi biết, tôi đã nói rồi, nhưng người đó không chịu nhượng bộ. Hắn ta nói, 20 vạn không phải nhiều. Hắn ta cần dùng số tiền đó để đi mua quan hệ. Nếu như anh không gánh được số tiền đó, thì thôi vậy. Tôi cũng không giúp anh tìm được người khác nữa, bản thân tôi cũng sợ sẽ bị liên lụy nguy hiểm. Nếu như để cấp trên biết được, thì tôi phải cởi bỏ quân phục mất.”
Trong lòng Nhạc Bằng Trình đang đấu tranh, trong chốc lát nhiều tiền như vậy, rốt cuộc có nên bỏ ra hay không.
Cảnh sát nhìn ra bên ngoài, hạ giọng nói: “Anh nghĩ nhanh lên, tôi không có nhiều thời gian ở trong đây đâu, không sẽ có người nghi ngờ.”
Nhạc Bằng Trình nghĩ ngợi một lát, nếu như ở trong đây, hắn không làm được gì cả, sau khi ra ngoài, hắn còn có thể ly hôn với Tô Ngưng Mi, sau đó lấy lại được gia tài nhà họ Nhạc.
So với khối tài sản kếch xù của Nhạc gia, hai mươi vạn đô la Mỹ cơ bản không là gì cả.
Hạ quyêt tâm xong, Nhạc Bằng Trình không do dự nữa. Nếu còn tiếp tục do dự, thì chắc sẽ không ra được thật.
“Tôi đồng ý, tôi… đồng ý. Đồng chí cảnh sát, phiền anh… anh đi nói với người đó, tôi đồng ý…20 vạn đô la Mỹ tôi cũng chi.”
Cảnh sát hỏi: “Anh chắc chắn chứ, tôi đã đi nói rồi, anh không được hối hận nhé.”
“Chắc chắn, tôi nhất định phải ra khỏi đây.”
Ra khỏi đây mới có thể lấy được nhiều tiền hơn.